"Tỉnh?” Thấy Liên Kỳ Quang có động tĩnh, Hạ Hầu Thiệu Huyền buông thứ trong tay, đi tới bên giường ngồi xuống.
“Anh về khi nào vậy?” Dụi dụi mắt, đầu óc Liên Kỳ Quang vẫn chưa kịp hoạt động.
“Vừa về thôi, hôm qua lại thức đêm chơi game à?” Một tay dụi mắt, một tay mơ màng kéo cái quần trùm lên đầu, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn mà bất đắc dĩ.
“Không có chơi game.” Giơ hai móng vuốt ngoan ngoãn để Hạ Hầu Thiệu Huyền giúp mình mặc quần áo, thấp giọng rầm rì.
“Máy tính còn chưa tắt kìa, còn nói không chơi game, vẫn chưa qua nổi ải ba đi.”
“Tôi không chơi game.” Nhớ tới đủ loại đáp án cùng đề nghị của đám người trên mạng lúc đêm qua, Liên Kỳ Quang không biết vì sao đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.
“Thế vợ hơn nửa đêm không chịu ngủ là nghĩ tới ai hả?” Hạ Hầu Thiệu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ cổ bé con trong lòng, âm thanh trầm thấp.
“Nghĩ tới anh.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, cắn một ngụm lên cằm Hạ Hầu Thiệu Huyền, dẩu mỏ.
“Cả đêm qua anh không về!” Cố gắng động não tìm từ.
“A…” Đối với sự lên án của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền cười nhẹ thành tiếng.
“Được rồi vợ, mau dậy nào, anh dẫn em đi ăn cơm.” Ôm Liên Kỳ Quang xuống giường, nửa ôm nửa đẩy nhét người vào phòng tắm.
“Tôi không muốn uống dịch dinh dưỡng.” Từ trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền giãy ra, Liên Kỳ Quang lộ ra cái đầu.
“Không uống, mau vào đi.” Đẩy đẩy bé con vào trong, đóng cửa lại.
Trở lại phòng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn chiếc giường bị Liên Kỳ Quang biến thành lộn xộn, nhận mệnh bắt đầu thu dọn.
Liên Kỳ Quang nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc vào một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng chiếc quần thể thao có màu vàng nhạt, nắm tay Hạ Hầu Thiệu Huyền ra khỏi phòng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền là chỉ huy cao cấp nhất ở Bất Lạc tinh, có phòng riêng sát bên sân huấn luyện trong căn cứ. Ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu rọi đâm vào mắt Liên Kỳ Quang. Dọc đường đi đi ngang qua sân huấn luyện của binh sĩ, tất cả đều im im lén lút đánh giá Liên Kỳ Quang, vẻ mặt quỷ dị, muốn nói lại thôi. Mà ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền lại không dấu được vẻ hung ác, tựa hồ chỉ hận không thể chém Hạ Hầu Thiệu Huyền thiên đao vạn quả.
“Anh thật sự là chỉ huy cao cấp nhất à?” Liên Kỳ Quang đưa tay chỉ nhóm quân binh trên sân đang phóng ánh mắt sắc bén như dao về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Chào Boss! ! Chào chị dâu! !” Nhóm quân sĩ đội một đang chạy bộ ngang qua Liên Kỳ Quang thì ngừng lại, thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội, khí thế mười phần rống to.
“Boss!” Hiên Lãng dẫn đầu hướng Hạ Hầu Thiệu Huyền chào theo nghi thức quân đội, híp mắt thâm trầm liếc nhìn Liên Kỳ Quang, ánh mắt chợt lóe sáng, lúc nhìn tới Hạ Hầu Thiệu Huyền thì tràn đầy khinh bỉ.
Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, nghi hoặc tồn tại nãy giờ làm anh cúi đầu nhìn về phía Liên Kỳ Quang ở bên cạnh. Ưu thế chiều cao làm anh không quá khó khăn đã thấy mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang cùng chiếc áo sơ mi bị mở hai nút. Tự nhiên cũng dễ dàng thấy được một loạt dấu vết mờ ám chi chít trên cổ cùng phần xương quai xanh tinh xảo, một đường đi xuống, cực kỳ ái muội.
“Tôi biết Boss đã lâu mới gặp chị dâu, trong lòng nhớ nhung, chính là, chị dâu hẳn vẫn chưa trưởng thành đi.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Boss, tuy đều là anh em, tuyệt đối ủng hộ anh, nhưng dù sao gì kia với vị thành niên là phạm pháp a.”
“…”
“Hiên Lãng!”
“Vâng!” Khí thế lạnh lùng bóng tới làm Hiên Lãng giật mình vội vàng đứng nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
“Hôm nay huấn luyện gấp đôi!”
“A? Vì cái gì! !” Hiên Lãng mở to mắt.
“Gấp bốn!”
“Boss này…”
“Gấp sáu!”
“…”
“Chúng tôi đã biết!” Không đợi Hiên Lãng lại mở miệng kêu oan, một đám quân sĩ phía sau đã vội vàng chạy tới bịt miệng.
“Boss cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giám sát kĩ càng.” Đám người áp chế Hiên Lãng đang giãy dụa, cười nói.
Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét đám người, nắm tay Liên Kỳ Quang rời đi.
“Tôi nói là tất cả.”
“…” Hóa thạch theo gió.
Boss! Sẽ chết người đó!
“Bọn họ làm sao vậy?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mở miệng.
“Đừng để ý tới bọn họ, một đám thiếu đánh ấy mà.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người giúp Liên Kỳ Quang cài lại hai chiếc nút, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu.
“Nóng.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, khó chịu kéo kéo nút áo trên cổ.
“Vợ à, phải cài nút, ngoan nào.”
“Vì cái gì?” Cổ bịt kín làm giọng điệu Liên Kỳ Quang có chút nặng nề.
“…Quần áo không chỉnh tề không được vào nhà ăn.”
“…” Cánh tay đang túm áo của Liên Kỳ Quang khựng lại.
“Thiệt à?”
“Ừ.” Không chút áp lực nói dối, nương theo ưu thế chiều cao, lén lút cài lại nút áo bị mở ở trên cùng, bình tĩnh dẫn vợ yêu đi tới nhà ăn.
Bởi vì không phải thời gian dùng cơm nên bên trong không có nhiều người, nhưng này cũng không hề suy giảm sức hấp dẫn làm người ta phải quay đầu nhìn lại của Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Thiệu Huyền tìm chỗ ngồi cho Liên Kỳ Quang, sau đó mới đi lấy đồ ăn.
“Ăn đi, chốc nữa anh dẫn em đi tham quan căn cứ.” Đẩy khay thức ăn tới trước mặt Liên Kỳ Quang, xoa xoa tóc cậu, Hạ Hầu Thiệu Huyền lấy máy tính ra, bắt đầu xứ lý số công việc còn tồn lại tối qua.
“Kỳ huấn luyện trước tôi không được hạng nhất.” Liên Kỳ Quang vừa cào cơm vừa rầu rĩ mở miệng.
“Không cần quá để ý việc này, không cần thiết.” Chương trình giáo dục trong học viện chỉ là những tri thức cơ bản trên sách vở, làm quân nhân thì phải tích lũy kinh nghiệm từ chiến đấu thực tiễn. Hạng nhất hay hạng chót cũng thế, lúc gặp địch nhân, chẳng lẽ lấy bài thi ra cho bọn chúng xem rồi bảo ‘tôi là học viên giỏi nhất học viện, đừng có động vào tôi’, đúng là hài hước.
“Chính là không thể tốt nghiệp sớm.” Liên Kỳ Quang nâng mặt lên khỏi mâm cơm, miệng ngậm đầy thức ăn, phình phình, thoạt nhìn hệt như một con chuột hamster đang tức giận.
“Nếu em thật sự muốn tốt nghiệp sớm, anh nói một tiếng với bên học viện là được.” Thấy vợ mình bực bội, Hạ Hầu Thiệu Huyền thoát ra khỏi mớ công việc, đưa tay nhéo nhéo mặt Liên Kỳ Quang.
“Hành vi này của anh theo khoa học gọi là đi cửa sau, chỉ có kẻ ngốc mới dùng.” Né tránh bàn tay tác quái của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang thực nghiêm túc nói.
“Là có quan hệ chứ không liên quan gì tới ngốc.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhéo mũi Liên Kỳ Quang, mỉm cười. Này làm đám người đang lén lút nhìn trộm suýt chút nữa lọt cả tròng mắt ra ngoài.
Nhìn gương mặt mang theo ý cười của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, có chút ngây ngô.
“Ăn cơm đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thu tay lại, chuẩn bị một lần nữa đặt lực chú ý vào công việc.
“Anh không cần theo bồi tôi.” Liên Kỳ Quang nắm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc nói.
“Thế em có tức giận không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vươn tay giúp Liên Kỳ Quang phủi đi hạt cơm dính bên má, trầm giọng nói.
“Tôi sẽ về nhà.”
“Kia đúng là may mắn, anh không rời khỏi em.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ.
“Tốt lắm! Mau ăn cơm đi.” Thấy Liên Kỳ Quang bắt đầu chuyển đề tài, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặt, tỏ vẻ uy nghiêm.
“Lần trước tôi nói muốn nói cho anh nghe một bí mật.” Không có đồ ăn ngon, không có gì vui để chơi, gia sản tích lũy cũng không còn, không gian hoang tàn làm Liên Kỳ Quang buồn chán đến chẳng muốn suy nghĩ.
“Bí mật gì?”
“Chờ đến tối chỉ còn hai chúng ta thì nói cho anh nghe.”
“Tốt, anh chờ, ăn cơm đi.”
Nhìn ra Hạ Hầu Thiệu Huyền không để tâm, Liên Kỳ Quang rụt tay lại, mím môi, tiếp tục cào cơm.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngốc ngốc của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền lắc đầu, khó nén được ý cười.
Ăn cơm xong, Liên Kỳ Quang đi theo sau Hạ Hầu Thiệu Huyền rời khỏi nhà ăn, đi tới sân huấn luyện. Quân phục của Hạ Hầu Thiệu Huyền mặc trên người Liên Kỳ Quang khá rộng, giống hệt như con nít mặc đồ người lớn. Tay áo quá dài làm Liên Kỳ Quang cứ vẫy tới vẫy lui, vài lần suýt chút nữa vẩy trúng mặt mình. Nhưng bất đắc dĩ tay kia bị Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm, chỉ có thể thỉnh thoảng lại đưa lên mặt cọ cọ, làm Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn mà khóe miệng nhịn không được nhếch cao.
Đi theo Hạ Hầu Thiệu Huyền vào sân huấn luyện, từ thật xa đã nghe thấy tiếng hô rung trời. Nhóm quân sĩ đang ở trên sân tiến hành những bài huấn luyện buồn chẻ chán nản đã làm hết ngày này qua ngày khác.
Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang tới làm bọn họ phân tâm, lén đưa mắt qua đánh giá, vài lần suýt chút nữa phạm lỗi.
“Boss!”
“Chào boss!”
“Boss…”
…
Lúc đi ngang qua, nhóm quân sĩ chào hỏi với Hạ Hầu Thiệu Huyền, một khắc bước vào đây, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đã không còn độ ấm như khi đối mặt với Liên Kỳ Quang, chỉ còn lại nghiêm nghị cùng lạnh lùng, tỏa ra uy nghiêm kiên định làm người ta run sợ. Đối mặt chào hỏi của binh lính, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ im lặng đáp lại.
Trung tâm sân huấn luyện, một đám binh lính vây quanh đang lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, kêu gào, trợ uy, náo nhiệt cơ hồ muốn thổi tung nóc căn cứ.
Hạ Hầu Thiệu Huyền thong dong tiến tới làm cả đám im bặt, thẳng tắp hướng về phía anh chào theo nghi thức quân đội.
“Chào boss!”
“Boss!” Hai người Viên Linh cùng Trọng Mục bị vây bên trong đi tới, thân mặc một kiện quần áo đen, mặt đầy mồ hôi cùng vết bằm xanh xanh tím tím.
“Ai thua?” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh giọng hỏi.
“Báo cáo Boss, thực lực hai tụi tôi ngang nhau, không phân cao thấp.” Trọng Mục đứng thẳng, lớn tiếng nói.
Viên Linh ở bên cạnh che mặt, trong lòng lệ rơi đầy mặt.
‘Tiêu rồi! Cái tên ngốc này!’
“Cậu cảm thấy có thể thắng được không?”
“Báo cáo! Có thể! !” Khí thế mười phần, trong mắt là ngọn lửa phừng phừng, nhìn Viên Linh hệt như muốn tuyên chiến.
“Khí thế không tồi, sau khi hoàn thành huấn luyện thì làm thêm năm ngàn cái hít đất đi.”
‘Viu’ Ngọn lửa phừng phừng thoáng cái tắt phụt, xì ra một làn khói trắng, Trọng Mục cả người đều tan thành mây khói.
“Còn cậu? Có thể thắng không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn về phía Viên Linh.
Viên Linh run bắn: “Boss, tôi trả lời hay không trả lời thì tốt hơn?”
“…”
“Kia, cái kia, ý là, có cái nào nhẹ hơn hít đất năm ngàn cái không a.”
“Năng lực chính mình mà cũng không rõ, sau khi huấn luyện, hít đất một vạn lần.” Trầm giọng quát.
“…” Viên Linh.
Boss! Anh cố ý trả đũa đi! ! ! !
“Vâng!” Âm thanh mệt mỏi.
“Còn thất thần cái gì? ! Huấn luyện đi!” Mắt lạnh quét một vòng, khí thế sắc bén.
“Vâng! !” Một tiếng gào to, tất cả chạy tứ tán.
“Anh so với tôi còn hung hơn.” Liên Kỳ Quang mặt than mở miệng.
Khi trước, cậu huấn luyện tân binh theo quy tắc động thủ không động khẩu, làm đám nhóc thối kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì kịp kia bị thu thập đến dễ bảo, đặc biệt là lúc mới đầu, cơ hồ ngày nào cũng bị đánh đến mặt mũi bằm dập được người nâng ra khỏi sân huấn luyện. Sau đó bị cậu đánh thành thói quen, không còn ai dám nói bậy trước mặt cậu.
“Sợ?” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa đầu Liên Kỳ Quang, ý lạnh trong mắt thoáng chốc tan hết.
“Không sợ!” Tôi còn ác hơn.
Nhìn Liên Kỳ Quang mặt than hất cằm, vẻ mặt ‘ngạo kiều’, băng tuyết toàn thân Hạ Hầu Thiệu Huyền cơ hồ tan chảy hết.
Thiếu tướng đại nhân mới vừa nãy còn khí thế ngất trời, oai phong lẫm liệt nhắt mắt đã xuân về hoa nở, tứ quý như xuân, nhất thời đám binh lính huấn luyện xung quanh đang dòm lén run tay, ‘ầm ầm’ ngã xuống đất, nhất thời toàn cảnh là một mảnh người ngã ngựa đổ.
Gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng chốc lại khó coi.
“Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang giãy khỏi tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, lùi về sau hai bước, thả lỏng tay chân, cuộn ống tay áo lên khuỷu tay, làm ra tư thế tấn công, khí thế bức người nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Chúng ta đánh một trận đi.”
‘Rắc’ xung quanh truyền tới tiếng cằm bị trật khớp.
Nhìn Liên Kỳ Quang hứng thú dào dạt, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ, tiến tới xoa đầu cậu.
“Em đang hướng anh khiêu chiến sao, vợ?”
“Ừm!” Gật mạnh đầu: “Anh rất mạnh, tôi phải đánh một trận với anh mới được.”
“Không được!”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Ít nhất thì hiện giờ không được.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang còn muốn nói gì đó, Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng cản lại. Anh không đảm bảo, nếu vợ mình chốc nữa ‘làm nũng’ này nọ thì mình có thể chịu nổi hay không.
“Vì sao không được?”
“…” Anh có thể nói vì anh không muốn người ta nhìn thấy dấu hôn trên người vợ sao?
“Em ngồi phi thuyền vài ngày, sức khỏe vẫn chưa khôi phục, chờ nghỉ ngơi vài ngày rồi anh sẽ tỷ thí với em.”
“Không gạt tôi chứ?”
“Anh có khi nào gạt em chưa?” Hình như vẫn luôn lừa.
“…tốt!” Nghĩ nghĩ, mặt không biểu cảm gật đầu: “Tôi chờ!”
“Đi thôi, anh dẫn em đi xem nơi khác.” Thấy Liên Kỳ Quang gật đầu, vừa bất đắc dĩ vì vợ mình bị lừa quá dễ, vừa áy náy vì tín nhiệm của đối phương, bất quá rất nhanh, chút áy náy kia đã bị Hạ Hầu Thiệu Huyền phủi bay sạch sẽ.
“Sách nói, phải nghiêm giáo thì quân mới mạnh. Thiệu Huyền, binh của anh thực yếu.” Mặt không biểu cảm nhìn lướt qua đám binh lính đang bò dậy khỏi mặt đất, ngốc ngốc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]