Chuông tan học vang lên, cán sự lớp thu bài.
Đám học sinh không hề lấn cấn gì với thành tích của mình, từng người đang bàn luận xem chủ nhật nên đi đâu chơi, hoàn toàn không quan tâm xem thành tích của bài thi ra sao.
Nhưng vẫn có một bạn nữ tới bàn Thời Mộ: “Thời Mộ, bài cuối cậu làm sao vậy?”
“Bài cuối rất đơn giản, dùng công thức mới học áp dụng vào là được rồi.”
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, lại nhẹ nhàng nói: “Cặn bã.”
Lông mày Thời Mộ nhảy dựng, quay đầu lại quơ quơ cây bút bi trước mặt cậu, Phó Vân Thâm sớm đoán được, nghiêng đầu tránh đi.
Trong lòng Thời Mộ càng tức, không nhịn được nói: “Phó Vân Thâm, cậu có tin lần này tôi được max điểm toán không.”
Vẻ mặt cậu lười biếng, qua loa đáp lại Thời Mộ: “Hả?”
Cô thật sự rất ghét dáng vẻ như giả vờ lười biếng của cậu chàng này, tựa như là ai cậu cũng xem thường, vừa như không xem ai ra gì, khiến người ta khó chịu.
“Chúng ta đánh cuộc không.” Cô gác cằm lên bàn cậu, gương mặt nổi bật đôi mắt hoa đào.
Phó Vân Thâm rũ mắt: “Cái gì.”
Gương mặt Thời Mộ hiện má lúm đồng tiền: “Lần kiểm tra này nếu tôi thi điểm cao hơn cậu, cậu rửa chân cho tôi hoặc tôi đấm lưng cho cậu.”
“...”
Rửa chân...
Đấm lưng...
Phó Vân Thâm im lặng, ánh mắt nhìn Thời Mộ vô cùng khác thường.
Cậu híp mắt: “Sao cậu cứ thích đấm lưng cho người ta vậy.”
Nếu nhớ không lầm, lúc mới quen, Thời Mộ đã kêu la muốn đấm lưng cho cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/228536/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.