Người hận cậu quá nhiều, người chán ghét cậu cũng không thiếu. Bỗng một ngày, có một người xuất hiện trước mặt nói rằng thích cậu, thế giới ảm đạm chợt tràn ngập màu sắc và trái tim sắt đá cũng bắt đầu có chút yếu mềm.
Phó Vân Thâm không phải là một người kiên cường, nội tâm của cậu luôn ngập tràn lo lắng và rụt rè, ngay cả khi Thời Mộ ở trong tầm tay của cậu, cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ cô sẽ rời đi trong vô thanh vô tức.
Thời Mộ chạm tay vào cặp lông mày đang nhíu chặt của thiếu niên: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Phó Vân Thâm cười nhẹ: “Thời Mộ, nếu như anh thật sự chỉ là một nhiệm vụ trong ba nghìn thế giới, em có thể hứa với anh là sẽ vĩnh viễn không hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Đầu ngón tay cô lướt xuống dưới, nhắm mắt lại rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Không có động tác dư thừa, chỉ là một cái chạm môi đơn giản, cô muốn cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm nhận được tình cảm của cô.
“Chờ chúng ta tốt nghiệp đại học liền kết hôn." Hai mắt cô sáng lên một cách nghiêm túc: "Cổ trùng trong cơ thể em đã yếu đi rồi, sức mạnh hiện tại của em còn gấp ba lần chúng, cho nên chúng ta có thể sinh tiểu bảo bối rồi, nếu anh thích con trai thì sinh con trai, thích con gái thì con gái, thích cả hai thì sinh luôn hai đứa. À, lần trước ba Chu Thực còn cho em 10 vạn chưa kịp trả, bây giờ cũng không dám mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040923/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.