Thời Mộ biết Phó Vân Thâm và Thời Lê có mâu thuẫn, hai người họ không thích nhau, ở cùng một chỗ sẽ sớm ngày gặp rắc rối. Vì vậy cô định trước khi khai giảng sẽ đưa Thời Lê đi đầu thai. Ai ngờ Thời Lê lại không chịu, ngược lại càng gây họa nhiều hơn.
Khai giảng sắp đến, Phó Vân Thâm liên tục bị Thời Lê chọc cho tức giận. Sau bữa tối, nhân lúc Thời Lê không có ở đây, cậu lặng lẽ tìm gặp Thời Mộ, "Khi nào thì cá khô rời đi?" Cá khô là biệt danh mà Phó Vân Thâm đặt cho Thời Lê, cậu cảm thấy rất hợp.
Thời Mộ nhún vai: “Em cũng không biết.” Khi còn sống Thời Lê đã kìm nén quá nhiều rồi, hiện tại mới được vui vẻ, nếu là cô cũng không muốn đi đầu thai.
Thời Mộ nhìn sang hướng khác, tay cầm bát cherry, tiếp tục xem TV.
Cậu tựa đầu mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới ánh đèn yếu ớt, mái tóc của cô đã dài hơn một chút, vẻ lười biếng hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày thanh tú, đôi môi đỏ mọng còn đỏ hơn cả cherry, nhìn dáng vẻ của cô, thiếu niên sức trẻ nhất thời không nhịn được ngọn lửa trong lòng. Cậu bước tới, cúi người, nhẹ nhàng chạm môi lên vành tai của cô.
Thật ngứa.
Thời Mộ hừ một tiếng, né tránh.
Cánh môi của Phó Vân Thâm từ từ hướng xuống dưới, ngừng lại trên hõm vai của cô, bình tĩnh nói: “Em không định nói cho anh về con cổ trong người em sao?”
Thời Mộ sững người. Từ sau sự kiện ở nhà họ Thời, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040911/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.