Phó Vân Thâm vờ như không có chuyện gì, vẫn đi theo phía sau: “Hai người cứ nói chuyện, anh sẽ không nghe.”
Thời Mộ trừng mắt nhìn cậu một cái, anh cũng thèm không nhìn Thời Lê ở phía sau, nói: “Trước tiên em theo anh về nhà thay đồ đã.”
Không đợi Thời Lê ngắt lời, Phó Vân Thâm lập tức nói: "Vừa nãy Hạ Hàng Nhất gọi tới, hỏi em như thế nào, chắc em cũng không muốn cậu ấy nhìn thấy em như vậy đâu nhỉ."
Bây giờ quần áo Thời Mộ rách nát, đầy máu, đừng nói là Hạ Hàng Nhất, ngay cả chính cô cũng bị mình dọa sợ.
Phó Vân Thâm ôm chặt Thời Mộ vào lòng, khinh thường liếc mắt nhìn Thời Lê, nói: “Về nhà anh.”
“Nhưng…”
“Anh chuyển nhà, bây giờ cho xe tới đón chúng ta.”
Thời Mộ hơi ngạc nhiên.
Ra khỏi tiểu khu, đã thấy một chiếc xe quen thuộc có rèm che đỗ ở bên đường, hai người vừa bước lên xe, đằng sau xe cứu thương đã chạy tới.
Thời Lê nhìn dòng người đi lại qua cửa sổ, đột nhiên cậu ta cảm thấy không khác gì khi còn sống, ngoại trừ cơ thể nhẹ hơn, sự trói buộc không còn, trách nhiệm không còn nữa, đồng thời áp lực khi bị bệnh, tất cả đều tan biến, hoàn toàn không còn gì.
Thời Lê đột nhiên cảm thấy chết cũng không tệ lắm.
Khi đến một tiểu khu cao cấp, Phó Vân Thâm dẫn Thời Mộ vào thang máy, đến tầng cao nhất, nhập mật khẩu rồi mở cửa.
Cô vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên người, vết sẹo vẫn còn một chút, không sâu, không cần đến bệnh viện. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040909/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.