Bùa hình nhân là một loại thuật vu cổ, Thời Mộ từng thấy trong phim cung đấu. Thật không ngờ trong thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến này, cô lại trúng phải vu thuật này.
Cô chịu đựng cơn đau, dùng đầu ngón tay kéo nhẹ điện thoại đến trước mặt, nhắm mắt lại, đè thấp giọng nói: “Tôi không sao, cậu chăm sóc Linh Linh cho tốt.”
Thời Mộ vội vàng cúp điện thoại, sợ Hạ Hàng Nhất nghe ra được điều gì không đúng.
Cô muốn đứng dậy, nhưng không thể di chuyển.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, từ xa đến gần, cô khó khăn ngẩng đầu lên, tầm mắt mơ hồ, có bóng dáng Phó Vân Thâm đang tiến lại gần
Phòng khách nồng nặc mùi máu tanh, nhìn thấy Thời Mộ nằm trên sàn, cả người đầy vết thương, đồng tử thiếu niên co rút, ném đồ xuống, ba bước thành hai, nhanh chóng chạy tới đỡ Thời Mộ dậy.
"Phó Vân Thâm, anh về rồi..." Cô chỉ còn chút hơi tàn.
“Ừ.” Phó Vân Thâm đáp lại, ngón tay xinh đẹp nhấc điện thoại lên, gõ số khẩn cấp.
Thời Mộ đưa tay nắm lấy bàn tay cậu, đôi mắt phát ra tia lửa nóng bỏng, giọng nói khản đặc nhưng bình tĩnh: “Đưa em về nhà họ Thời.”
Ánh mắt Phó Vân Thâm trầm xuống, cái gì cũng không nói, mang cô đi ra ngoài.
Ánh nắng của buổi chiều tà vô cùng ấm áp, cây hòe trước sân đã úa vàng.
Mùa thu tới rồi.
Cô nằm trên lưng cậu, hơi thở của thiếu niên làm cô an tâm, cánh tay Thời Mộ ôm chặt cổ Phó Vân Thâm, vùi đầu vào hõm vai mà tham lam hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040907/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.