Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Thời Dung, em làm gì thế?!” Thời Lê không còn tỉnh táo như thường ngày. Cậu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy em gái lao ra từ chỗ rẽ.
Đối mặt với sự chất vấn, ánh mắt Thời Dung đỏ ngầu, từ trên cao cô ta nhìn đăm đăm xuống Thời Mộ đang ngã dưới đất.
Thời Mộ khẽ cắn răng, cố chống người đứng lên, đầu gối đau dữ dội, gần như không thể cử động chân được. Cô vịn vách tường, sắc mặt tái nhợt làm nổi bật đôi đồng tử đen láy.
Cơ thể Thời Dung run cầm cập, nước mắt rưng rưng. Cô ta run rẩy nói: “Thời Mộ, chị thật không biết xấu hổ, chính chị cố ý làm nhục tôi phải không?”
Nhớ lại lúc ở quán bar hôm đó cô ta còn rung động với cô thì càng cảm thấy cực kì xấu hổ và tức giận vì bị đùa cợt. Cô ta đã thấy lạ rồi, rõ là lén chạy đến, tại sao anh lại phát hiện được? Sau khi về nhà, cô ta bị mẹ và bà nội dạy dỗ một trận. Họ mắng cô ta, chửi cô ta biến thành loại con gái không biết liêm sỉ như Thời Mộ, trách cô ta chi bằng cũng cút ra khỏi nhà luôn đi.
Bà nội không thích con gái nên chỉ đối xử tốt với cô ta vì muốn Thời Mộ so kè. Sau này Thời Mộ đi, bà nội lại khôi phục bản tính của mình.
Thời Dung nhớ nhung cậu trai kia lâu đến vậy nhưng lại không ngờ đấy là người chị gái mà mình ghét nhất. Ban đầu cô ta cảm kích Thời Mộ ra tay cứu giúp mình bao nhiêu thì hôm nay cô ta căm hận cô bấy nhiêu.
“Thời Dung...”
“Anh đừng nói gì hết!” Thời Dung oà khóc hất tay Thời Lê đang duỗi tới ra, sụt sùi khản cả giọng: “Anh là anh của em, từ nhỏ đến lớn người luôn đi theo anh là em! Tại sao anh lại cho chị ta tiền? Người ban đầu muốn rời khỏi nhà họ Thời là chị ta, không ai đuổi chị ta đi cả! Không ai có lỗi với chị ta hết! Anh biết rõ chị ta sẽ hại chết anh, vậy tại sao anh còn đi tìm chị ta? Anh làm vậy không phụ lòng người khác sao?”
Thời Dung càng nói càng thấy tủi thân.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta trưởng thành và cùng học tập với anh trai, nhắc đến Thời Lê thì mọi người lập tức liên tưởng đến Thời Dung cũng ưu tú giống vậy. Sau này... nhà họ Thời lại có thêm một đứa con gái, bất thường phách lối, vênh váo hống hách, khi chuyển tới Nhất Trung không phải cúp cua thì sẽ đánh nhau, thấy nam sinh nào đẹp thì sẽ dẫn theo một nhóm người bao vây. Lời đồn không tốt về Thời Mộ ở trường càng ngày càng nhiều, bạn học cùng lớp vừa nghe cô ta là em gái của Thời Mộ thì đều tỏ vẻ quái dị. Vì không muốn dính dáng gì đến cô nàng ngổ ngáo đó nên các bạn học cũng dần xa cách Thời Dung.
Cô ta ghét cái kẻ xông vào này, vô cùng ghét và căm hận, hận đến nỗi muốn cô lập tức biến mất.
Thời Dung thở hổn hển nhìn Thời Mộ: “Sao chị lại ác độc vậy, chị chỉ muốn hại chết anh. Chị và cái thứ trong cơ thể chị chính là tà vật. Chị là vu độc!”
Ôm lấy lồng ngực đang âm ỉ đau, Thời Lê cau mày quát lớn: “Đủ rồi, Thời Dung. Em đừng nói nữa.”
“Tại sao em không thể nói.” Thời Dung ngẩng đầu nhìn Thời Lê: “Hai người đúng là song sinh, em thua ở điểm này, nhưng chẳng lẽ anh đã quên? Chị ta có thể sống đến bây giờ đều dựa vào mạng của anh, bây giờ cơ thể anh yếu đến vậy, không thể chạy không thể nhảy, vừa trở trời ngực sẽ lại đau. Tất cả đều do chị ta hại đấy. Sao anh còn chường mặt qua nữa? Anh nhìn xem chị ta có cần không?”
“Câm miệng!” Thời Lê đột nhiên bóp cổ Thời Dung, hung dữ ép cô ta lên vách tường. Thiếu niên xưa nay luôn ít nói bỗng tràn ngập nguy hiểm vào thời khắc này.
Hơi thở Thời Dung cứng lại, sâu trong đôi mắt đang trừng lớn là vẻ khiếp sợ. Trong mắt Thời Lê, cô ta thấy được ánh mắt ác ý như rắn từng thuộc về người chị Thời Mộ kia đang nhìn chòng chọc vào cô ta, tựa như cô ta chỉ là con mồi nhỏ yếu.
“Không được nói nữa, chuyện của anh không cần em lo. Em làm sai thì là làm sai, đừng mượn danh nghĩa vì tốt cho anh mà gây tổn thương đến người khác. Anh cảm thấy thật nhục nhã.” Thời Lê kiềm nén hơi thở, chậm rãi thả tay ra.
Đôi môi Thời Dung run rẩy, trong mắt là tột cùng đau thương.
Thời Lê đi thẳng xuống cầu thang, chìa tay ra với Thời Mộ: “Anh dẫn em đến phòng y tế.”
“Cô ta nói không sai, tôi không cần.” Thời Mộ dựa vào tường, lặng lẽ tránh khỏi hai cánh tay đang mở ra của Thời Lê.
Song sinh đứng rất gần nhưng cũng cách rất xa. Khoảng cách vài centimet ấy là ranh giới mà cuộc đời này họ sẽ không thể vượt qua.
Nếu Thời Lê từng sẵn lòng vươn tay ra giữ lấy, cất đi nỗi sợ hãi và xa lánh, thì có lẽ Thời Mộ của thuở ban đầu sẽ không tuyệt vọng, sẽ không bước lên một con đường chẳng thấy lối về.
Thời Mộ cười nhạt, đôi mắt vắng lặng khôn tả: “Nếu bây giờ anh đến gần tôi, cổ trùng trong cơ thể tôi sẽ hút khô tinh khí của anh trong vòng ba phút thôi đó. Giả sử anh mạng lớn thì có thể sống qua tối nay. Thế nhưng cậy vào thể chất của anh, đoán chừng ngay cả mắt cũng chưa kịp nhắm nữa nhỉ. Xem như vì muốn tốt cho anh, hãy coi như đứa em gái ruột này của anh đã chết rồi. Dù gặp hay không gặp, anh cứ nghĩ nó đã chết rồi đi.”
Lời này dĩ nhiên chỉ hù doạ Thời Lê, mị cổ trong cơ thể cô do Triền đằng cổ kiềm chế, sao có thể dễ dàng hút lấy tính mạng con người được.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ thẳng lưng, vượt qua Thời Lê đi xuống lầu. Bóng lưng vừa cô đơn vừa đầy cố chấp.
Anh ngước lên và lạnh lùng nhìn Thời Dung, chỉ một cái, sau đó không nói gì cả mà bỏ đi theo hướng ngược lại.
Thời Dung sụt sịt mũi, cúi đầu khóc lóc một cách tủi hờn.
“Thời Dung, sao cậu chưa mang sách xuống? Thầy đang hối kìa.” Sau lưng vang lên tiếng thúc giục của bạn học nam.
Thời Dung lau sạch nước mắt, xoay người ra ngoài lấy sách.
Chỉ còn chưa đầy năm phút là tới thời gian thi đấu. Vừa xuống một tầng, chân Thời Mộ đau không chịu nổi.
Cô ngồi trên bậc thang từ từ vén ống quần lên. Đầu gối sưng đỏ dị thường, có những vết bầm tím ở các mức độ khác nhau trên bắp chân. Khuỷu tay và eo cũng rất đau, nhưng không nhói như ở đầu gối.
Thời Mộ cau mày kéo quần xuống, hít sâu một hơi rồi vịn tay nắm đứng lên. Vừa ra ngoài, Bối Linh đã hớt ha hớt hải chạy tới, thở hổn hển: “Sắp bắt đầu thi đấu rồi, thầy Hoàng đang tìm anh về đấy ạ.”
“Ờm.” Thời Mộ lê chân, từ từ cất bước về phía trước.
Bối Linh không nhận ra chỗ bất ổn, bèn nhìn sang bên cạnh hỏi: “Vừa nãy anh đi đâu vậy ạ?”
Thời Mộ nói: “Anh không đi đâu hết, chỉ đi lòng vòng xung quanh thôi à.”
“Vậy nhanh lên đi ạ, những người khác bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Ừm.” Không mặn không nhạt đáp lại. Thời Mộ nhìn xuống chân, giẫm giẫm kiểm tra thử, đoán chừng đã đau đến chết lặng, chân trái không còn bất kỳ cảm giác gì. Nhìn bóng dáng Bối Linh đang chạy chậm đằng trước, cô mím môi, bước nhanh đi theo.
Ở bên ngoài khán phòng có khá nhiều người đang ngồi. Trường dự thi đầu tiên đã bắt đầu thi đấu.
Thời Mộ đang ngồi trên ghế ở hậu trường một cách khó an. Lưng đau, tay nhức, chân bỏng rát và đôi mày luôn nhíu chặt chưa hề giãn ra. Bối Linh không cảm nhận được gì, mắt liên tục ánh lên sự khích lệ và đặt tất cả những lời tốt đẹp vào Thời Mộ. Rõ là cô bé rất mong đợi vào lần thi đấu này.
“Nhất Trung luôn xem thường Anh Nam chúng ta, lần này bọn mình phải cho họ lau mắt mà nhìn. Thời Mộ, anh nói đúng không?”
“Ờ.” Thời Mộ nheo mắt, có hơi không nghe rõ.
Sau cùng, lão Hoàng ngồi bên cạnh chợt cảm thấy không ổn. Anh quan sát Thời Mộ tới lui. So với khi mới bắt đầu ra ngoài, bây giờ sắc mặt Thời Mộ vô cùng xấu. Anh bèn đẩy vai Thời Mộ và ân cần hỏi han: “Có phải em bị khó chịu ở đâu không?”
“Em không có khó chịu.” Cô theo phản xạ có điều kiện chạm khẽ vào đầu gối trái của mình.
Động tác nhỏ đó đương nhiên không qua được mắt của cựu cảnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.