May quá không phải là gặp ma.
Thở phào một hơi, đồng thời, Thời Mộ lại có chút tiếc nuối, điểm tâm không có rồi...
“Vậy chúng ta đi đón Thâm ca đi, lão Hoàng đưa chìa khóa cho cậu rồi hả?”
Bọn họ chỉ còn cách ký túc xá nam hai bước, nếu ba người cùng quay lại cũng có chút lãng phí thời gian. Thời Mộ lại bỏ di động vào cặp, nói: “Một mình tôi đi, các cậu giúp tôi xách cặp về đi.”
Ném cặp vào ngực Chu Thực, Thời Mộ cầm chìa khóa đi vòng trở về tòa nhà dạy học.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, hai người Chu Thực và Hạ Hàng Nhất trở lại ký túc xá.
Phòng thể dục ở lầu một, mượn ánh trăng trong trẻo, Thời Mộ chậm rãi đi về phía trước, đến phòng thể dục, lạch cạch dùng chìa khóa mở cửa chống trộm.
Trong phòng, Phó Vân Thâm hai tay ôm ngực, âm hiểm lạnh lùng nhìn cô.
Thời Mộ sờ sờ mũi, chậm chạp đi vào, áy náy cười hai tiếng: “Thâm ca, ở đây ổn không?”
Phó Vân Thâm hít sâu, đưa tay bóp mũi cô. Thời Mộ kêu đau, cậu không có buông tay, cắn răng nghiến lợi: “Mấy cậu được đấy, quên sạch tôi luôn nhỉ, sao cậu lại không quên đầu mình ở đây thế?”
Bị bóp mũi, giọng Thời Mộ ồm ồm: “Buông, đau ...”
Phó Vân Thâm hừ lạnh buông tay.
Cô ôm cái mũi đau, đôi mắt tố cáo: “Cậu không nói tiếng nào, ai mà chú ý, hơn nữa, cậu cũng không biết gọi cho Chu Thực và Hạ Hàng Nhất à?”
Phó Vân Thâm không cảm xúc nói: “Tôi không có số của hai người đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040855/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.