Trời sáng.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng để lại những vệt nắng đậm màu trên sàn nhà.
Trên giường, chàng trai anh tuấn nhướng mày, chậm rãi mở mắt.
Đầu mang theo cơn đau sau khi say rượu, khó chịu nhất là trên người còn đang chịu một sức nặng, Phó Vân Thâm hừ nhẹ, mắt chậm rãi dời qua, lọt vào mắt chính là một mái tóc đen mềm mại rối bời, bên trên còn thoang thoảng hương quýt.
Sờ vào rất sướng tay.
Quỷ thần xui khiến, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên gương mặt đang ngủ kia.
Mềm mại hệt như gấu bông, thoải mái.
Xoa xong, Phó Vân Thâm mới nhận ra có điều không đúng.
Hai chân bị quấn lấy cứng ngắc, cả người cô như con koala bám vào người, tệ hại hơn là Phó Vân Thâm cảm thấy mình cũng không có mặc quần áo.
Gương mặt đỏ lên, cậu đạp thẳng Thời Mộ xuống. Soạt đứng dậy, trên người không mảnh vải che thân, gáy rất đau, nhìn quanh một vòng, nơi đây là phòng ngủ của Thời Mộ, cậu đang ở trên giường của cô.
Một cước kia hoàn toàn đạp tỉnh Thời Mộ. Thời Mộ chép chép miệng, lấy tay vuốt vuốt phần tóc dính ở trên mặt ra phía sau. Cô xoa mắt nhìn về phía Phó Vân Thâm, giơ tay lên mơ màng chào: “Chào buổi sáng, cậu dậy rồi à.”
Phó Vân Thâm kéo chăn qua, cảnh giác nhìn cô.
Thời Mộ ngáp một cái, duỗi lưng: “Hôm qua cậu giày vò tôi dữ quá, mệt chết đi được...”
Giày vò dữ quá, mệt chết đi được.
Hai cụm này rất dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.
Phó Vân Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040848/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.