Tư Niên thức giấc nhưng không được Anzasil ôm.
Cậu chỉ thấy trần nhà trắng, xoay người nhìn qua cũng chỉ thấy chăn nệm trắng.
Như một thói quen, Tư Niên muốn bò xuống giường ra ngoài nhưng bỗng chốc Tư Niên phát hiện mình không thể trở người.
Bệnh một trận lớn rồi bại liệt???
May mắn là không phải, ít nhất vẫn giơ được tay lên.
Nhưng không phải tay hải cẩu đâu!
Là tay người.
Nhưng cũng không phải là bàn tay Tư Niên quen thuộc.
Tay cậu đã teo lại còn nhỏ xíu.
Tại sao lại thế này?
Cửa phòng mở ra, Anzasil bước vào.
Tư Niên thấy hắn liền thút thít kêu "Anh ơi, anh ơi"
Cậu thật sự bị dọa sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Tư Niên không thể gọi được "anh ơi", cũng không kêu "ngao ngao" như trước, âm thanh cậu phát ra là những tiếng "ê a" kỳ lạ.
Anzasil vẫn đi đến, vẫn bế Tư Niên lên dỗ dành:
"Đừng sợ, anh ở đây rồi. Bé cưng, em đã biến thành người. Em đừng sợ, em rất an toàn, rất khoẻ mạnh, em chỉ là trở nên giống anh vậy đấy. Điều này rất tốt, rất đáng vui mừng"
Tư Niên chỉ lặng nhìn mình qua tấm thủy tinh phản chiếu.
Cậu đã biến thành người nhưng không phải là cậu thanh niên như trước. Cậu lúc này nhỏ xíu, dáng vẻ như đứa trẻ chưa tròn 2 tuổi.
Anzasil không nghe thấy Tư Niên phản ứng thì càng ra sức dỗ dành.
Còn Tư Niên cũng rất nhanh đã bình tĩnh.
Việc biến thành người thì cậu cũng đã lường trước, còn trãi nghiệm nhắm mắt, mở mắt một cái thì một trang mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/899023/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.