Bọn họ trở lại nơi đóng quân của Anzasil.
Quyết định của Anzasil khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Nhưng chỉ có mỗi mình hải cẩu nhỏ không sợ trời không sợ đất dám hỏi.
Anzasil đang kẹp kẹp hoa cho Tư Niên cũng sẵn lòng nói chuyện cùng cậu:
"Cái thế giới này nơi nơi đều có thể trở thành chiến trường, suy cho cùng em vẫn nên ở cạnh anh thôi. Thế nào, có nguyện ý theo anh ăn sương nằm gió không?"
Tư Niên thích đến muốn vẫy đuôi, nhưng vẫn kiêu ngạo:
"Phải suy nghĩ lại chút đã"
Anzasil:
"Nếu em theo anh thì sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt đấy"
Nơi đóng quân cũng là một tinh cầu tươi đẹp.
Tư Niên không rõ lúc này là đêm hay ngày, nhưng trên cao bầu trời phân làm hai nửa, nửa phía tây mang sắc cam, nửa phía đông mang màu tím.
Mọi người trong quân đoàn đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Tư Niên.
Anzasil cũng không ngại ngùng, vẫn thích ôm Tư Niên lúc rãnh rỗi.
Nhưng thời gian rãnh rỗi thì thật sự không nhiều. Có rất nhiều người tìm Anzasil, Tư Niên chỉ có thể nhàm chán đi xung quanh xem xét tình hình.
Chỉ là quân đội có nhiều nơi không thể đi, dù Tư Niên cảm thấy Anzasil sẽ không cản cậu, nhưng Tư Niên cũng không muốn xen vào.
Nơi cậu thường đi nhất là bìa rừng phía sau, nơi đây mọi người thường tới huấn luyện, còn Tư Niên thường tìm chỗ vắng người để hái nấm, hái rau.
Khu vực này đến thú rừng nhỏ còn không có, chỉ có cây cỏ, Tư Niên cũng không thể làm gì khác hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/899011/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.