Keiran mất tích mấy ngày thì chỉ bị suy yếu và mất sức, nằm máy trị liệu nửa ngày liền sinh long hoạt hổ trở lại. Edric đi tìm Keiran mấy tiếng thì lại bị trọng thương, khắp người đều đầy dấu vết của việc vật lộn chiến đấu.
Edric vẫn chưa bình phục nhưng rất vui vẻ, còn Keiran khỏe mạnh nhưng lại khóc sưng cả mắt.
Edric nhìn Keiran hoạt bát lượn qua lượn lại trước mắt mình liền ngứa ngáy trêu vài câu, thế mà lại chạm vảy ngược của Keiran, bị hắn giận dỗi không thèm để ý, lại phải mất thời gian ra dỗ dành.
Mục một bên nhìn hai bọn họ kéo kéo níu níu không biết có nên tự giác ra ngoài không nhưng hắn chưa tìm ra kết quả thì Tư Niên và Anzasil đã tiến vào.
Thứ đầu tiên Tư Niên làm khi nào phòng là kéo Keiran lại nhìn từ đầu đến chân một lần.
Keiran rất tự tin dang hai tay xoay qua xoay lại nói:
"Đây là hàng thật giá thật đấy nhé"
Tư Niên vỗ vỗ lên người Keiran mấy cái đánh giá:
"Đúng là đồ thật rồi, tên giả mạo kia có chút tốt hơn"
Keiran không phục lắm:
"Tên đó chỉ có bên ngoài là đẹp trai thôi, nhân cách không bằng tôi được"
Tư Niên tò mò hỏi:
"Tên đó đẹp trai lắm sao?"
Keiran:
"Vẻ ngoài giống tôi thì đẹp đấy, còn diện mạo thật sự của hắn tôi cũng chưa nhìn thấy rõ, cũng không biết hắn có phải người không nữa"
Mục:
"Dáng dấp kia của hắn là bắt chước cậu thật sao?"
Keiran:
"Không rõ nữa..."
Câu chuyện của Keiran rất kỳ lạ.
Keiran trở về Bechi thì theo chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898997/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.