Anzasil đan tay mình qua tay Tư Niên, hắn phát hiện tay của cậu thật sự rất nhỏ nhưng cũng rất hợp lý, một tay hắn có thể nắm trọn lấy.
Từ ở Mikila đến Rabidegi và đến hiện tại thì cặp nhẫn không gian vẫn được cả hai trân trọng đeo trên tay.
Tư Niên ngồi nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
"Thật lâu trước kia em cũng đã từng một mình trong bão tuyết, khi ấy em không còn sức để chạy, chỉ nằm yên một chỗ, may mắn là em vẫn sống và gặp được anh"
Đó là những này đầu tiên Tư Niên đến với thế giới này.
Hoảng loạn, tĩnh mịch và cô đơn.
May mắn là cậu vẫn kiên trì cho đến lúc anh ấy đến bên cậu.
Anzasil nghe cậu nói thì bất giác đau lòng, hắn hôn hôn lên tóc Tư Niên an ủi, sau đó như chợt nhớ ra điều gì mà khẽ cau mày:
"Em gặp bão tuyết ở đâu? Tại sao lại không còn sức chạy?"
Tư Niên:
"Lúc em vẫn còn chưa bị con người bắt"
Tư Niên bỗng nhiên có chút hoang man.
Cậu chỉ có khả năng gặp bão tuyết vào lúc cậu còn là con hải cẩu tự do ngoài hoang dã nhưng tiềm thức của cơ thể lại mơ hồ không có sự kiện này.
Anzasil:
"Sau này có chuyện gì xảy đến em cũng phải thật kiên trì. Anh nhất định sẽ đến bên em."
Tư Niên quay lại nhìn Anzasil, nhìn một cái liền bị nhấn chìm trong đôi mắt đó, đôi mắt trong veo chỉ phản phất bóng hình của cậu, tựa như đang nhìn cả thế giới của mình.
Tư Niên không muốn trả lời, cậu muốn hôn Anzasil vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898991/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.