Chương trước
Chương sau
Keiran nghe Anzasil hẹn Mục vào ngày mai, thì mới nhớ ra:
"Có đội muốn thách đấu đội của chúng ta vào ngày mai"
Chiến Lang đang lười biến suy nghĩ độ khả thi của điện có thể thực hiện kỹ năng vừa rồi, nghe có người muốn thách đấu thì hứng thú hỏi:
"Ai?"
Keiran:
"Đội của Du Han"
Edric lúc này cũng bước đến sô pha, ngồi xuống cạnh Keiran:
"Là Đại Hùng nói, có lẽ Du Han không biết, đợi đến Du Han biết thì có lẽ cũng không thật sự đánh"
Đại Hùng là dị năng giả hệ thể lực trong đội của Du Han, là người yêu của Daria, tính tình khá nóng nảy, cũng rất ngay thẳng, có lẽ lần này vì chuyện Anzasil dùng bọn họ uy hiếp Du Han nên mới kích động nói ra như vậy.
Chiến Lang tâm tính hiếu chiến, gần đây ngoại trừ lúc huấn luyện trong học viện thì cũng chẳng có đối chiến cùng ai, nên cũng bắt đầu ngứa tay ngứa chân:
"Vậy ngày mai chúng ta có đi không? Để tôi gọi Yeltai trở về"
Anzasil lắc đầu:
"Không đi, đừng nóng vội, ba ngày nữa chúng ta sẽ đến tìm họ"
Không cần thiết, Anzasil không muốn hao tốn thể lực vào những rắc rối không đáng có.
Đến ngày thứ ba của thời hạn Anzasil giao cho Du Han, thì cuối cùng bọn họ cũng nhận về hai viên linh thạch, nhưng không phải Du Han đến đưa mà là Daria và một dị năng giả hệ ám cùng đội tên Nguyên.
Nguyên dường như cũng rất bất mãn với nhiệm vụ này, nhưng cũng không có nhiều thái độ.
Keiran nhận hai viên linh thạch "bị mất trộm", rồi cẩn thận giấu nó vào nhẫn không gian của mình, cảm thấy không yên tâm lắm, nên chạy vào phòng dấu vào không gian dị năng của Tư Niên.
Mục vẫn bậc chế độ lạnh lùng với người lạ như bao ngày, nhưng thấy Nguyên nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Keiran một cách không cam lòng thì cũng đứng ra thách thức:
"Không phục? Muốn đánh nhau không?"
Mục cũng không dám khẳng định lời uy hiếp của Anzasil đối với đội bên kia có khả thi, vì đội của Du Han cũng là một đội mạnh, học viện cũng sẽ cân nhắc bảo vệ học viên có tiềm năng, nhưng không bắt bọn họ làm mồi cho luseni được, thì mỗi tuần lôi ra đánh một trận, Mục vẫn tự tin đội mình có thể đánh thắng bên kia.
Nguyên vốn là một hệ ám rất lạnh lùng, nhưng có lẽ đã có uất ức tích đọng từ trước, nên khi nghe Mục nói cũng liền hùng hổ:
"Tôi lại sợ cậu?"
Thấy bọn họ chỉ nói được một câu đã muốn xông vào sống chết thì Daria cũng bất lực can ngăn:
"Nguyên, được rồi, làm như thế Du Han cũng không dễ chịu gì"
Nguyên:
"Đội trưởng không có lỗi gì cả, tại sao anh ấy phải chịu những chuyện này chứ? Hai viên linh thạch này cũng đâu dễ...
Daria cắt ngang lời Nguyên:
"Về thôi"
Edric từ trong phòng bước ra nhìn Nguyên nói:
"Chúng tôi cũng chẳng bắt ép ai, tất cả đều là cậu ta chủ động thừa nhận. Cậu không tin có thể hỏi đội trưởng của mình xem"
Nguyên không kịp trả lời, thì Đại Hùng ở bên ngoài hùng hổ đi vào lớn tiếng:
"Đội trường chắc chắn bị các người uy hiếp, nếu không tại sao hắn lại phải làm thế?"
Mục hừ lạnh một tiếng:
"Không làm gì thì tại sao lại có thể bị uy hiếp?"
Đại Hùng không trả lời được, tức đến đỏ cả mặt, Daria kéo tay hắn lại:
"Em đã nói anh ở phòng đi mà"
Đại Hùng nghe Daria trách móc mình thì khẽ cúi đầu, không còn phong thái như rồi mà nhỏ giọng thủ thỉ:
"Anh sợ người ta bắt nạt em"
Daria không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thở dài:
"Người ta cũng không phải anh"
Cuối cùng cũng không xảy ra tranh chấp gì đáng nói, nhà tôm, tôm ở, nhà tép, tép về, chỉ có hai viên linh thạch là chiến lợi phẩm nhờ sự gian dối.
Edric vừa vào phòng, thì Anzasil hiếm khi tự thân ra phòng bếp lấy nước, chuyện khi nãy ồn ào trước cửa Anzasil vẫn nghe được, hắn nhìn Edric nửa thật nửa đùa nói:
"Cậu nhiều kiên nhẫn với Du Han đấy"
Edric:
"Người có năng lực, tôi muốn kéo về trướng của nhà mình, nhưng Du Han này cứ như thế thì sớm muộn gì cũng bị vùi dập"
Anzasil lắc đầu:
"Hai viên linh thạch kia chắc mua dứt được ơn ơn nghĩa nghĩa giữa hai nhà"
Edric cũng không rõ tính toán của Anzasil là đúng hay sai, nhưng dù sao trước mắt vẫn là rất có lợi cho bọn họ.
Edric đi qua bàn, truyền một chút dị năng của mình cho bó oải hương, hỏi Anzasil một chuyện khác:
"Hôm nay cậu không ra sân với Mục nữa sao?"
Anzasil:
"Hủy hẹn rồi, tôi muốn ở cạnh Tư Niên nhiều hơn"
Dạo gần đây, Tư Niên không ổn lắm, Anzasil càng lúc càng lo lắng, không an tâm để cậu một mình, lúc nào cũng muốn treo Tư Niên bên người.
Keiran nghe bên ngoài đã yên lặng, chủ nhân thật sự của hai viên linh thạch đã rời đi, mới từ chỗ Tư Niên mò ra, nghe Anzasil nhắc đến Tư Niên mới đi đến chỗ Anzasil nho nhỏ hỏi hắn:
"Tư Niên bị làm sao đấy?"
Anzasil cau mày, rồi thở dài lắc đầu:
"Em ấy không nói"
Keiran:
"Trước cái hôm Du Han thừa nhận vào phòng chúng ta, thì Tư Niên vẫn bình thường mà"
Anzasil cũng thấy thấy thế, thậm chí sáng hôm đó, cậu còn muốn làm há cảo, nhưng chỉ trong một buổi không gặp, dường như em ấy lại có tâm sự không nhỏ:
"Chiều hôm đó, sau khi xử lý xong, cậu và em ấy cùng nhau về phòng đúng không?"
Keiran dừng lại một chút để suy nghĩ rồi rồi trả lời:
"Tôi rủ cậu ấy đi phòng mô phỏng vũ trụ, nhưng cậu ấy nói muốn về phòng nghỉ ngơi"
Anzasil đi vào ôm Tư Niên.
Được Anzasil ôm, Tư Niên liền biến thành hải cẩu, làm nũng mà bắt Anzasil chải lông cho mình.
Anzasil hôn hôn, xoa xoa mấy bé mỡ trên bụng cậu, nhìn cậu bị nhột mà quằn mình tới lui.
Tư Niên dùng cặp mắt tròn xoe đen láy, còn đọng lai chút hơi nước vì vừa cười quá nhiều, cậu ngao ngao đẩy đẩy Anzasil ra khỏi bụng mình, tỏ vẻ cậu mệt rồi.
Anzasil chải lông cho Tư Niên.
Chải được một lúc thì ghé mặt xuống mặt cậu cọ cọ, thì thầm:
"Biến thành hải cẩu là vì không muốn trả lời câu hỏi của anh đúng không?"
Tư Niên giả vờ làm một con hải cẩu bình thường không nghe hiểu tiếng người mà ngờ nghệch cuộn tròn lại ôm cái đuôi của mình chơi đùa.
Anzasil cũng không ép hỏi, nhưng lại ép cả người Tư Niên vào người mình, đè Tư Niên đến khó thở, nhìn Tư Niên vật vả chui ra, Anzasil mới dừng lại, vỗ vỗ vào cái đuôi cụt ngủn của cậu:
"Không nói cũng được, nhưng phải nhớ là em còn có anh, cuộc đời có rất nhiều cánh cửa, cánh cửa nào quá hẹp không lách qua được thì mình tìm cửa khác, đi cánh cửa nào cũng không quan trọng, quan trọng là mình đi cùng nhau"
Anzasil sợ Tư Niên học tập áp lực.
Dù sao bé con của hắn cũng chỉ vừa tiếp xúc với cuộc sống của con người, hắn muốn Tư Niên tốt hơn từng ngày, nhưng không muốn cậu phải mệt mỏi vì những mục tiêu và ràng buộc đấy. Em ấy là một bé hải cẩu nhỏ, đúng ra phải được lớn lên vô ưu vô lo, vì bên hắn mà phải trải qua không ít chuyện, Anzasil luôn hy vọng cậu có thể mạnh mẽ hơn, nhưng lại không hy vọng cậu mạnh mẽ theo cách tự đối mặt với thế giới, hắn muốn cậu mạnh mẽ dưới đôi cánh của hắn.
Tư Niên nhìn Anzasil, đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ và thích chí, cậu tất nhiên biết được Anzasil đoán ra cậu không vui, nhưng nhìn Anzasil bất lực như thế cũng vô cùng thú vị.
Tư Niên dùng hai tay nhỏ bé của hải cẩu choàng qua cổ Anzasil, hôn lên một bên má của hắn, rồi biến trở lại, cả người treo trên cơ thể của Anzasil, tóc mai chạm lên cái mũi cao của người trước mặt, Tư Niên dùng một giọng dịu dàng và có phần ma mị hỏi Anzasil:
"Nếu em trở nên thật ngoan độc, anh còn muốn hôn em không?"
Tư Niên không sợ người khác khinh thường mình ăn bám Anzasil, nhưng cậu cảm thấy không thể để mỗi Anzasil chăm chút cho mối quan hệ này được, cậu có vô dụng như thế nào thì cũng phải học cách xử lý những người dám mơ ước chàng trai của cậu, không làm được việc lớn thì cũng không nên để Anzasil bận tâm những chuyện nhỏ.
Anzasil bị khung cảnh này khích thích, hắn trở người, đè Tư Niên xuống giường, hôi sâu trên môi cậu, hôn đến mức Tư Niên không kịp thở, nhưng Anzasil vẫn không buôn tha, hắn dùng hai tay luồn qua mái tóc trắng của Tư Niên, cố định đầu cậu lại mà mãnh liệt thể hiện sự kích động của mình, không cho cậu trốn thoát.
Tư Niên lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó mang tâm lý tận hưởng, nhưng một hồi lâu thì bắt đầu giãy giụa, lồng ngực phập phồng, ứa ra chút nước mắt sinh lý, cả người đều nóng hôi hổi, đầu óc mơ màng.
Trong lúc Anzasil biết người dưới thân mình sắp không hôn nổi nữa, vừa định tách ra thì Tư Niên đã khôn lõi biến về thành hình dạng hải cẩu, Anzasil không kịp phòng bị mà ngậm đầy lông trong miệng.
Tư Niên khoái chí, khúc khít ngao ngao, Anzasil biết cậu đang cười.
Hắn cũng không tức giận, thậm chí còn ôm cậu lại trịnh trọng nói:
"Em nghĩ nó quan trọng không?"
Tư Niên lại kêu ngao ngao mấy tiếng vô nghĩa xem như trả lời câu hỏi khó này xong.
Anzasil cũng không đôi co với cậu, chỉ nghiên mặt qua chỗ Tư Niên, để yên đó.
Tư Niên phải đứng hình mấy giây, sau đó mới hiểu ý mà nâng đầu lên hôn lên má Anzasil.
Vừa nãy chỉ hôn một bên, bây giờ phải hôn bên còn lại.
Anzasil sờ sờ đầu cậu:
"Anh không hôn em, thì em cũng có thể hôn anh mà"
Tư Niên tâm trạng trở nên tốt hơn, cậu đã chọn được kế hoạch của mình.
Vào một buổi chiều mưa rả rít, cả lớp chỉ huy đang ở khu rừng nguyên sinh mô phỏng thực hiện huấn luyện thì Keiran lại tìm đến.
Buổi học này là buổi tự do, chỉ có nhiệm vụ, không có giảng viên, nên Keiran chẳng ngần ngại mà đi vào khu vực này.
Ngoài lớp chỉ huy còn có một lớp đặc vụ cũng đang tiến hành luyện tập, thấy Keiran một người bên lớp đặc vụ tiến tới cản đường nói:
"Cậu ở lớp chỉ huy? Sau lại qua chỗ bọn tôi?"
Keiran đang rất gấp gáp, vừa lách qua cậu ta vừa trả lời:
"Tôi không phải lớp chỉ huy"
Cậu ta kéo vai áo Keiran lại:
"Thế thì mau cút khỏi đây"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.