Bước ra khỏi lớp học, Tư Niên nhắn tin cho Anzasil về trước.
Cậu không biết mình bị mắng đến bao giờ, trong buổi học bốn tiếng rưỡi liên tục này, Tư Niên khẳng định giảng viên này vô cùng khó.
Anzasil dặn dò Tư Niên chỉ được nói xin lỗi và im lặng, lúc cần thiết chỉ nên hứa đôi câu, đừng giải thích quá nhiều.
Tư Niên tìm đến phòng E44 nhưng không bước vào, vì trong phòng không có ai.
Mỗi giảng viên có một phòng riêng và đây có lẽ là phòng cá nhân, cậu nghĩ mình không nên vào.
Giảng viên chưa đến nhưng Tư Niên đã thấy bóng Anzasil dưới một tàng cây trên sân.
Tư Niên chờ hơn hai mươi phút, ông ấy mới đến.
Câu đầu tiên hỏi, lại vượt qua dự tính của cả Tư Niên và Anzasil:
" Sợ dây cậu mang từ đâu mà có?"
Tư Niên bất chợt sờ sợi dây chuyền trên cổ, là sợ dây lấy từ thần điện.
Tư Niên suy nghĩ một chút mới trả lời:
"Dạ, đây là do một ông lão người cá tặng, lúc em đi du lịch"
Giảng viên trầm ngâm một lúc lâu mới tiếp tục nói:
"Mỗi con người đều có sứ mệnh của mình, có thể là cụ thể cũng có thể là không, nhưng trốn tránh là điều tệ bạc, đê hèn nhất, không cần áp lực mình phải làm được bao nhiêu, nhưng ít nhất phải là làm hết mình"
Đầu Tư Niên chưa kịp nhảy số thì giảng viên đã chuyển sang câu chuyện cậu đến trễ.
Mắng mỏ, giảng đạo lý đến nửa tiếng liền mới thả cậu đi.
Tư Niên ra ngoài liền thấy Anzasil vẫn đang đứng dưới bóng cây, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898969/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.