Bọn họ đến một căn hộ ven biển. Họ thuê cả một căn hộ lớn hai phòng.
Giường của Tư Niên nhìn thẳng ra được ban công, cậu chỉ cách đêm đen một tấm thủy tinh lớn, trời quá tối, Tư Niên không nhìn thấy được biển, nhưng tiếng sóng biển dạt dào cậu vẫn nghe rất rõ ràng.
Anzasil vẫn đang chú tâm sấy lông cho Tư Niên.
Tư Niên bất ngờ biến trở lại thành người, cậu hỏi Anzasil:
" Anh có nghe tiếng gọi của biển không?"
Anzasil bất ngờ:
" Đây là căn hộ giá cao đấy, phòng cách âm rất tốt. Em khó chịu chỗ nào sao?"
Lúc này, Tư Niên cũng mới căng thẳng, cậu nắm lấy áo Anzasil:
" Em nghe tiếng sóng biển, em cảm giác biển đang gọi em"
Anzasil ôm Tư Niên lên, một tay đặc lên đầu cậu, sau đó nói:
" Em không có vấn đề gì cả. Không có ai hạ ám chỉ tinh thần, em lại có mê dị năng, thông thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi các loại tinh thần này mới đúng. Hay anh đưa em đến bệnh viện được không?"
Tư Niên nghĩ ngợi một chút, vẫn từ chối:
" Không cần đâu anh, có lẽ quá lâu em không về biển, nên tự bản thân chấp niệm nó đấy."
Tư Niên biết mình không nhớ biển đến thế. Nhưng cậu cảm giác, tiếng sóng biển không có ác ý gì, cũng không có gì nguy hiểm, có khi là thật sự cơ thể này đang nhớ biển cũng nên.
Anzasil cũng không khuyên nhiều, hắn chỉ dỗ Tư Niên ngủ sớm.
Tư Niên ôm lấy cánh tay Anzasil, yêu cầu hắn kể chuyện về Xifia cho cậu nghe.
Xifia trong nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898904/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.