Chương trước
Chương sau
Hỏa Thiên Sư dang rộng đôi cánh đỏ rực của mình trong màn đêm, nó dùng tốc độ nhanh lao xuống, hoà mình vào bóng tối mà đỡ lấy nhóm Thiên Tử Dật đang rơi tự do.
Thiên Tử Dật đưa lưng về phía mặt đất, hắn để Châu Thanh và hai tiểu bảo bối trên người mình, dùng cơ thể chắn gió che lại cho cả ba.
Bịch một tiếng, Thiên Tử Dật rơi trên người Hoả Thiên Sư, nhưng bởi vì đang trong bóng tối đưa tay không thấy tay, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cánh màu đỏ mờ ảo đang vẫy lên xuống.
Thiên Tử Dật ổn định tư thế xong mới buông Châu Thanh và hai tiểu bảo bối ra. Huyết Đằng và Lang Mẫu đã được Châu Thanh và Thiên Sinh Tây đưa lại vào không gian, bọn chúng cũng bị thương, lúc này phải ở trong không gian dưỡng thương.
Hoả Thiên Sư dập cánh từ từ giảm độ cao, phía trên thỉnh thoảng còn có mảnh vụn đá rơi xuống, Châu Thanh cũng vì thế là xuất hiện một cục u trên trán.
Phía trên hang động liên tục có tiếng nổ ầm ầm, có vẻ như hang động đã sụp xuống, bọn rết đang tìm kiếm con mồi của mình.
Châu Thanh đưa nước thuốc cho Thiên Sinh Tây, cậu cũng cầm một bình uống. Lúc uống còn đưa mắt quan sát Thiên Tử Dật nhưng bởi vì trong bóng đêm Châu Thanh nhìn không thấy cái gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi vàng kim đó đang nhìn cậu.
Thiên Tử Dật cảm nhận được ánh mắt của Châu Thanh, hắn cũng đang nhìn cậu, cũng biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại không có mở miệng giải thích.
Bầu khí im lặng ngượng ngùng như vậy suốt mười mấy phút, Hoả Thiên Sư vẫn đang từ từ chậm rãi bay xuống. Thế nhưng đã mười mấy phút trôi qua mà vẫn chưa đáp xuống mặt đất, ánh sáng ở trên đỉnh đầu cũng biến mất, tiếng nổ cũng đã không còn, âm thanh chấn động cũng không biết từ lúc nào nhỏ đi rồi hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.
Không gian nhỏ hẹp bao trùm trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng đỏ mờ ảo của đôi cánh Hoả Thiên Sư phát ra, phía dưới hoàn toàn một màu đen kịt, cho dù Châu Thanh đã quen với bóng tối cũng không nhìn ra được cái gì.
Cuối cùng nhịn không được nữa, Châu Thanh quyết định lên tiếng hỏi Thiên Tử Dật: "Vừa rồi là cái gì?"
Thiên Sinh Đông ngồi ở bên cạnh, nghe Châu Thanh hỏi như vậy, nhóc nhớ lại hình ảnh trước đó của cha. Cha lúc này rất bình thường, đôi mắt vàng kim toả sáng dưới bóng đêm như màu mắt của nhóc, cả người cũng không có hắc khí bao trùm, không có tạo ra cảm giác xa lạ như lúc nãy.

Thiên Sinh Đông nắm lấy tay Châu Thanh, nhóc căng thẳng nhìn Thiên Tử Dật.
Châu Thanh cúi xuống nhìn nhóc, thấy nhóc căng thẳng nhìn Thiên Tử Dật cũng biết suy nghĩ của nhóc, cậu đưa tay nắm lại tay nhóc.
Thiên Tử Dật nhìn hai người, một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn hắn.
Thiên Sinh Tây bởi vì lúc đó bị uy áp của rết khổng lồ làm cho chết lên chết xuống , nào có sức để ý đến Thiên Tử Dật. Sau khi uốn nước thuốc đã hồi phục phần nào, nhóc ở bên cạnh khó hiểu nhìn ba người.
Thiên Tử Dật thở dài, hắn từ không gian lấy ra thanh kiếm quỷ dị kia. Ngay khi thanh kiếm vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh Thiên Tử Dật lập tức thay đổi, con ngươi vàng kim cũng dần biến đổi thành màu đỏ chót, lấp lánh kỳ dị dưới màn đêm.

Hắc khí bao trùm quanh Thiên Tử Dật nhưng bởi vì xung quanh đều là một màu đen nên Châu Thanh không nhìn thấy rõ ràng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được xung quanh Thiên Tử Dật là một màn chết chóc.
Đúng lúc này Hoả Thiên Sư đột nhiên gào một tiếng, cả người rung lắc dữ dội như muốn hất cái gì đó trên lưng của mình xuống. Cũng vì thế mà Thiên Sinh Tây vừa mới hồi phục phần nào xém bị nó hất đi, may mắn Châu Thanh nhanh tay giữ nhóc lại.
Hoả Thiên Sư rung lắc càng dữ dội hơn, nó gào thét đập cánh. Nhìn thấy tình hình không ổn, Thiên Tử Dật lập tức cất thanh kiếm vào không gian lại, Hoả Thiên Sư cũng vì vậy mà đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Thanh kiếm vừa biến mất, màu mắt Thiên Tử Dật cũng trở lại bình thường, đôi mắt đỏ quỷ dị không cảm xúc thay đổi thành đôi mắt vàng kim quen thuộc, lạnh lùng nhưng đầy sức sống. Mà bầu không khí chết chóc kia cũng biến mất.
Châu Thanh trố mắt khó hiểu mà nhìn sự biến đổi của Thiên Tử Dật. Cậu ở trong lòng thầm nghĩ có khi nào thân phân của Thiên Tử Dật chính là người ngoại tộc hay không?
Ở thế giới này trừ bỏ nhân loại và Trùng tộc thì còn có một tộc khác nữa gọi là Dị tộc. Có điều Dị tộc rất ít khi xuất hiện, bọn họ cùng đế quốc nhân loại ký kết giao ước hai tộc hoà bình 500 năm, vì vậy những năm qua chưa từng xuất hiện ở thế giới nhân loại.
Châu Thanh biết thân phận của Thiên Tử Dật không bình thường, nhưng cậu cũng chỉ cho rằng hắn hơn người bình thường một chút. Có thể là con ông cháu cha của một gia tộc nào đó bị bỏ rơi các thứ chứ không phải một người ngoại tộc.
"Anh là Dị tộc hả?" Châu Thanh chưa từng nhìn thấy Dị tộc, nguyên chủ đương nhiên cũng không thấy. Tất cả thông tin về Dị tộc Châu Thanh biết được là từ học viện.
Dị tộc có một đặc điểm là có một cặp sừng trên đầu, bọn chúng cũng có hình dạng như con người, đúng hơn là không khác gì con người nếu bọn chúng không có cặp sừng kỳ quái trên đầu.

Nghĩ như vậy Châu Thanh đưa mắt nhìn lên đầu Thiên Tử Dật. Không có cặp sừng nào.
Dị tộc như nhân loại, chỉ số thông minh của hai tộc là như nhau. Dị tộc cũng có hoàng thất, nghe nói chỉ những kẻ sở hữu dòng máu thuần khiết mạnh mẽ nhất mới được gia nhập hoàng thất, mà những kẻ như vậy mang trong mình sức mạnh áp đảo tuyệt đối đáng sợ.
Hơn nữa những kẻ dị tộc sở hữu dòng máu thuần khiết mạnh mẽ như vậy sẽ có đôi mắt đỏ và một cặp sừng màu đỏ, bọn chúng có khả năng che giấu cặp sừng đó và đôi mắt khác thường của mình, hoàn toàn trở thành một nhân loại bình thường.
Đây chính là điều e ngại bao lâu nay của Đế quốc nhân loại, lo sợ sẽ có dị tộc hoàng thất trà trộn vào đế quốc làm loạn.
Thiên Tử Dật đưa tay cóc đầu Châu Thanh, hắn buồn cười giải thích: "Em nghĩ gì thế, anh là con người."
Châu Thanh bị Thiên Tử Dật cóc đầu, không đau nhưng làm cậu nhớ lại lúc nguyên chủ sinh hai tiểu bảo bối ra hình như cũng đâu có cái sừng nào trên đầu đâu, như vậy Thiên Tử Dật là có chuyện gì.
"Em biết bao nhiêu về Bảo Khí?" Thiên Tử Dật đột nhiên hỏi Châu Thanh.
"Hả? Bảo Khí là những thanh vũ khí mạnh mẽ nhất được chế tạo sư thần cấp làm ra, trên thế giới chỉ có mười cây." Châu Thanh bị Thiên Tử Dật hỏi có chút không phản ứng kịp, nhưng cậu cũng nhanh chóng trả lời hắn.
"Còn gì nữa?"
"Mỗi Bảo Khí đều có kỹ năng khác nhau?" Châu Thanh không chắc chắn nói.
Cậu cũng không quá rõ ràng về vấn đề này, thứ cậu quan tâm chỉ có luyện đan, nếu Thiên Tử Dật hỏi về luyện đan hay các loại pháp thảo hiếm có Châu Thanh còn trả lời được.

Châu Thanh chỉ biết Bảo Khí là những thanh vũ khí mạnh mẽ có khắc kết giới Thần cấp, như thanh Vô Pháp của cậu. Mà những người có thể sở hữu Bảo Khí nhất định không phải là người bình thường.
Như ngợ ra điều gì, Châu Thanh mở to mắt nhìn Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật biết được suy nghĩ của cậu, hắn gật đầu: "Đúng vậy. Vừa rồi là một trong mười thanh Bảo Khí, Quỷ Kiếm."
Châu Thanh đúng là không biết nhiều về Bảo Khí, nhưng có lần ở trong thư viện cậu vô tình biết được một truyền thuyết về một thanh Bảo Khí, bởi vì thanh Bảo Khí đó tương đối đặc biệt nên Châu Thanh mới nhớ tới.

Tương truyền trên thế giới có mười thanh Bảo Khí được chế tạo sư Thần cấp tạo ra, mỗi thanh Bảo Khí đều có khắc kết giới thần cấp, mỗi kết giới có tác dụng và khả năng khác nhau, như Vô Pháp có khả năng vô hiệu hoá mọi ma pháp.
Trong đó có một thanh Bảo Khí được cho là mạnh nhất trong mười Bảo Khí, bởi vì trên thanh Bảo Khí đó có khắc kết giới gia tăng sức mạnh gấp ba lần, cũng là thanh Bảo Khí cuối cùng mà người chế tạo sư Thần cấp kia làm ra.
Nghe nói sau khi chế tạo ra thanh Bảo Khí ấy, chế tạo sư Thần cấp cùng người yêu của mình là Kết giới sư Thần cấp đều bị năng lượng trong cơ thể rối loạn dẫn tới bộc phát nổ tung.
Bảo Khí nhuốm máu của hai vị Thần dần trở nên quỷ dị, những người sở hữu nó sau một khoảng thời gian đều phát điên, liên tục chém giết, thèm máu như một con quỷ đói, dùng sự chết chóc làm thú vui.
Điểm chung của những người sở hữu thanh Bảo Khí đó là năng lượng trong cơ thể không bao giờ ổn định, hai mắt đỏ máu không cảm xúc, cả người toả ra hắc khí chết chóc, chính là bộ dạng vừa rồi của Thiên Tử Dật.
Sau cùng kết cục của bọn họ như hai vị Thần kia, bộc phát tự chết.
Cũng từ đó thanh Bảo Khí được mọi người lưu truyền với cái tên Quỷ Kiếm.
Quỷ Kiếm là thanh kiếm mạnh nhất, cũng là thanh kiếm hai lưỡi có thể giết chết chủ nhân của nó bất cứ lúc nào. Thế nhưng cũng là thanh kiếm được mọi người yêu thích nhất, dù sao trên người nó có một cái kết giới tăng sức mạnh gấp ba lần, cũng là kết giới có khả năng tăng sức mạnh nhiều nhất cơ mà.
"Anh không sao chứ? Năng lượng trong cơ thể vẫn ổn định hả?" Châu Thanh lo lắng, cậu đưa tay sờ soạng người Thiên Tử Dật muốn kiểm tra hắn thế nào.
Thiên Tử Dật nắm lấy tay của Châu Thanh, hắn trấn an cậu: "Không có chuyện gì."
Trước lúc gặp Châu Thanh, Thiên Tử Dật đã nhiều lần sử dụng Quỷ Kiếm, trừ bỏ cảm giác khó chịu với lí trí hơi loạn ra thì vẫn không có chuyện gì nên hắn cũng không để tâm đến cái truyền thuyết kia.
"Thật sự?" Châu Thanh nghi ngờ nhìn Thiên Tử Dật.
"Thật." Thiên Tử Dật chắc như đinh đóng cột gật đầu.
Châu Thanh thấy vậy cũng không nói gì, cậu âm thầm quan sát Thiên Tử Dật, xác định hắn thật sự không có sao mới an tâm.
Lúc nãy cấp bách nên Thiên Tử Dật mới dùng tới Quỷ Kiếm, mười năm không chạm vào thế mà cảm giác khó chịu mỗi khi sử dụng lại biến mất, lí trí cũng không bị loạn, ngược lại còn rất thanh tỉnh khiến Thiên Tử Dật cảm thấy khó tin.
Bề ngoài nhìn hắn như một tên sát nhân vô cảm chỉ biết giết chóc nhưng thật ra Thiên Tử Dật biết, lúc đó hắn hoàn toàn tỉnh táo, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình tỉnh táo như vậy khi sử dụng Quỷ Kiếm.
Thiên Tử Dật cúi đầu nhìn Châu Thanh đang âm thầm quan sát mình, trong lòng dường như mơ hồ đã có một đáp án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.