Chương trước
Chương sau
Rời khỏi phòng ăn Châu Thanh đòi xuống, nhưng Thiên Tử Dật lại không chịu thả cậu xuống, ngược lại còn đẩy nhanh bước chân về phòng. Dọc đường đi cũng không có nhiều người, phần lớn mọi người đều tập trung ở phòng ăn, số còn lại thì ở trong phòng bàn kế hoạch thi đấu.
Dọc đường những người Châu Thanh nhìn thấy là những binh sĩ đi tuần, bọn họ nhìn thấy Thiên Tử Dật ôm Châu Thanh cũng hơi bất ngờ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của cậu, bọn họ cho rằng Châu Thanh bị bệnh nên hỏi thăm.
"Cậu học viên này không sao chứ?" Một nữ binh sĩ hỏi.
Thiên Tử Dật thản nhiên nói: "Cậu ấy lần đầu đi phi thuyền nên không quen, nghỉ ngơi một chút là được."
Nữ binh sĩ gật đầu: "Ai đi phi thuyền lần đầu đều như vậy hết, một hai ngày là tốt hơn thôi."
Tạm biệt nữ binh sĩ xong, Thiên Tử Dật đưa Châu Thanh về phòng. Vừa vào phòng hắn liền quăng Châu Thanh lên giường, động tác không mạnh.
Châu Thanh bị quăng nảy lên một cái, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một thân hình to lớn đè lại, Châu Thanh khó hiểu nhìn Thiên Tử Dật: "Tránh ra cho em ngồi dậy."
Thiên Tử Dật cúi xuống thì thầm vào tai Châu Thanh: "Tiểu Thanh Thanh, bộ dáng lúc ghen của em rất đáng yêu."
Đáng yêu đến mức làm hắn chỉ muốn đè cậu ra ngay lập tức.
Thiên Tử Dật đã cố gắng kiềm chế, chỉ là một phút sơ xảy trượt tay của Châu Thanh, hắn liền nhịn không nổi nữa.
Giọng nói trầm vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm phả vào tai Châu Thanh, khiến hai tai Châu Thanh ửng đỏ lên. Hai tay Châu Thanh chống ở ngực Thiên Tử Dật hơi dùng lực đẩy hắn ra, cậu lấp bấp nói: "Tử Dật, có gì... từ từ nói..."

Thiên Tử Dật ngậm lấy bờ môi hơi run của Châu Thanh, bàn tay hắn sợ soạng trên người cậu, hắn lần mò tới vị trí cúc áo. Bởi vì trên phi thuyền có hệ thống điều hoà cho nên Châu Thanh không có mặc áo ấm, Thiên Tử Dật dễ dàng cởi bỏ quân phục của cậu.
Thiên Tử Dật sờ soạng trên người Châu Thanh, Châu Thanh há miệng, Thiên Tử Dật nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo bên trong miệng cậu, trêu đùa chiếc lưỡi không biết nên làm gì của cậu.
Châu Thanh ở dưới thân Thiên Tử Dật thở hỗn hển, bị Thiên Tử Dật sờ soạng làm cậu gợi hứng, hai má Châu Thanh ửng đỏ: "Đừng... hai đứa nhỏ..."
Thiên Tử Dật búng tay một cái, một cái kết giới lập tức dựng lên quanh giường, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên khoé mắt Châu Thanh, lại xoa xoa hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu.
Cả người Châu Thanh run lên, dưới sự mân mê trêu chọc của Thiên Tử Dật, phía dưới ban đầu hơi nhô, lúc này lại ngẩng đầu lên hoàn toàn.
Thiên Tử Dật cởi quần áo của mình và Châu Thanh ra, hắn cầm lấy phía dưới của mình đặt cùng tiểu Thanh nóng hổi đang căng cứng ngẩng lên, sau đó liên tục vuốt ve lên xuống.
Thiên Tử Dật ở trên đỉnh nhấn một cái, cả người Châu Thanh run lên, cậu rên một tiếng, mười ngón chân quặp lại, sau đấy Châu Thanh xuất ra hết trên tay Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật lấy khăn giấy lau tay, hắn cầm hai chân Châu Thanh nhấc lên, bờ mông mịn căng tròn, lối vào phía sau lập tức được mở rộng ra đập vào mặt hắn. Thiên Tử Dật vuốt ve bờ mông, săn chắc mịn màng, xúc cảm rất tốt. Mân mê đủ rồi Thiên Tử Dật đưa một ngón tay vào, sau đấy là hai ngón rồi ba ngón, ba ngón tay dễ dàng đi vào bên trong. Có lẽ là do gần đây lối vào liên tục mở rộng nên đi vào cũng dễ dàng hơn.
Đợi mở rộng đủ rồi, Thiên Tử Dật mới đưa phía dưới của mình vào, hắn đỉnh một cái ở lối vào, Châu Thanh liền rên một tiếng. Không biết vì sao, mỗi lần làm chuyện này cơ thể Châu Thanh lại rất nhạy cảm, cả người ửng hồng, trên ngực lại có mấy vết hôn.
Thiên Tử Dật từ từ đi vào, suốt quá trình mười ngón chân Châu Thanh chưa từng mở ra, đợi đến khi Thiên Tử Dật hoàn toàn đi vào bên trong, mười ngón chân mới thả lỏng ra. Châu Thanh rên một tiếng, nước mắt sinh lý chảy xuống.
Thế nhưng Thiên Tử Dật vào rồi lại không động đậy. Vật thể nóng to lớn căng cứng bên trong khiến Châu Thanh khó chịu, cậu động đậy người, không vui nói: "Sao không di chuyển?"
Thiên Tử Dật lật người, thay đổi vị trí để Châu Thanh ngồi lên người mình, trong suốt quá trình vật thể vẫn ở bên trong cậu ma sát, Châu Thanh hít một hơi.
Thiên Tử Dật nắm lấy cái eo thon của Châu Thanh, ánh mắt hắn sâu xa: "Tiểu Thanh Thanh, em di chuyển đi."

Châu Thanh mơ hồ nhìn Thiên Tử Dật, hai tay cậu đặt trên ngực hắn, hai chân cậu đặt bên eo Thiên Tử Dật, không hiểu hắn đang nói cái gì.
Một tay Thiên Tử Dật nắm lấy tiểu Thanh căng cứng, vật thể bên trong Châu Thanh lại to thêm một vòng, Châu Thanh hừ nhẹ một tiếng.
"Nếu em không nhanh chóng di chuyển, hai đứa nhỏ sẽ về đấy." Thiên Tử Dật khàn giọng nói.
Nghe hắn nói, Châu Thanh hơi tỉnh táo lại, nhưng kêu cậu di chuyển là thế nào, cậu đối với chuyện này không có kinh nghiệm. Tuy rằng làm mấy lần với Thiên Tử Dật nhưng đều là Thiên Tử Dật di chuyển, cậu chỉ có việc nằm hưởng thụ mà thôi.
Châu Thanh nghĩ nghĩ, cậu hơi nhấc mông lên sau đó ngồi xuống, liên tục lên xuống, khoái cảm dâng lên khiến cơ thể Châu Thanh không tự chủ được mà nhấp lên xuống nhanh hơn. Theo động tác của cậu, nửa tiếng sau Thiên Tử Dật hừ một tiếng sau đó toàn bộ phóng hết vào bên trong cậu.
Châu Thanh mệt mỏi nằm trên người Thiên Tử Dật thở dốc, cậu cũng phóng thêm một lần, tất cả đều dính hết trên người Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật nhìn bên ngoài kết giới thấy Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây vẫn chưa trở về, hắn bế Châu Thanh lên ôm cậu vào phòng vệ sinh tẩy rửa sạch sẽ, cũng vứt cái tấm ga vào bên trong không gian, mặc quần áo vào đàng hoàng, sau đó mới ôm Châu Thanh lên một cái giường bên cạnh.
Châu Thanh ngồi trên giường ai oán nhìn Thiên Tử Dật, đúng là tên động dục. Cũng may Thiên Tử Dật biết lúc này không phải thời điểm thích hợp nên chỉ làm một lần, nếu không hắn làm gì dễ dàng tha cho Châu Thanh như vậy.
Thiên Tử Dật xoa má Châu Thanh, hắn hôn nhẹ lên môi cậu một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Năm phút sau trở lại, trên tay Thiên Tử Dật cầm một cái tấm ga giường mới. Nhìn tấm ga Châu Thanh nhớ lại chuyện lúc nãy mình chủ động mà ngượng đỏ mặt, thật đúng là quá mất mặt.
Chuẩn bị xong xuôi, mười lăm phút sau Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây mới về phòng. Hai nhóc bảo là Trần Dương Linh đột nhiên rủ hai nhóc qua phòng chơi với nhóc Roy nên mới về trễ.
Buổi tối Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây mỗi đứa một giường ở tầng trên, Thiên Tử Dật thì lại chen chúc một giường với Châu Thanh, bảo thế nào hắn cũng không nghe.
"Em không muốn thì có thể qua bên kia nằm." Thiên Tử Dật chỉ tay về cái giường mà bọn họ vừa làm một trận trên đấy.
Nhìn cái giường đấy, Châu Thanh nhớ lại ký ức kiều diễm ướt át, không còn cách nào khác Châu Thanh đành phải cùng với Thiên Tử Dật chen trên cái giường nhỏ. Sau đó suốt cả hành trình bảy ngày, chiếc giường đó hoàn toàn bị một nhà Châu Thanh bỏ hoang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.