Bà cụ Đường vội vã đi làm công, Đường Niệm Niệm cũng không ở nhà trông nhà, cô không rảnh trông chừng Đường Ngũ Cân, cô ta muốn chạy thì cứ chạy, cô chắc chắn không ngăn cản.
Người nhà họ Đường trọng tình nghĩa, còn muốn tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Đường Ngũ Cân, nhưng cô ta lại là thứ bạch nhãn lang[1], vô ơn bội nghĩa với nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm xoay chuyển tròng mắt, có cách rồi.
[1] Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Cô yên lặng đi ra chỗ cửa sổ sau nhà, nghiêng tai lắng nghe, Đường Ngũ Cân đang ngủ, cô nới lỏng vài chiếc đinh bịt cửa sổ ra, chỉ cần Đường Ngũ Cân đẩy mạnh là có thể đẩy cửa sổ ra, chạy đi.
Người nhà họ Đường không nỡ, vậy cô coi như làm kẻ ác, tạo cơ hội cho Đường Ngũ Cân.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng vỗ tay, cõng sọt, cầm đao bổ củi lên núi.
Dưới chân núi có hơn chục đứa trẻ đang chơi đùa, Cửu Cân cũng đang ở đó.
“Chị hai, chị về khi nào thế? Chị không ở nhà, em nhớ chị muốn c.h.ế.t!”
Cô bé nhào tới như bay, ôm chặt lấy Đường Niệm Niệm, chiếc miệng nhỏ nói ra nỗi nhớ nhung của mình.
“Nhớ chị hay là nhớ kẹo?”
Cô bé như vua nịnh nọt, ôm cánh tay Đường Niệm Niệm làm nũng.
Mấy ngày nay chị hai không có ở nhà, bà nội nấu cơm không cho thịt, cô bé rất muốn ăn thịt.
Đường Niệm Niệm móc kẹo sữa trong túi ra, lột giấy gói kẹo, nhéo vào trong miệng cô bé, còn nhét thêm một nắm lớn: “Chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-ta-nguoc-tra-lam-giau/5035138/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.