Các thôn dân chỉ cảm thấy Đường Niệm Niệm đang nói khoác lác, cả đời họ cũng không mua nổi xe, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cũng không tích góp được bao nhiêu, không ăn không uống cũng không mua nổi.
Đường Niệm Niệm không nói gì thêm, đợi nhà máy vớ được thành lập, mọi người sẽ biết.
“Niệm Niệm, nhà máy các cháu còn tuyển công nhân không? Dơ chút mệt chút đều được, tiền lương mười mấy đồng là đủ rồi!” Có người hỏi thăm.
Mọi người trông mong nhìn Đường Niệm Niệm, bọn họ không sợ khổ cũng không sợ dơ, tiền lương mười mấy đồng còn nhiều hơn làm ruộng ở quê.
“Mười mấy đồng có ích gì, sau này chúng ta còn kiếm được mấy chục đồng.”
Đường Niệm Niệm lại vẽ ra một cái bánh lớn, cô cảm thấy tầm nhìn của thôn dân quá hạn hẹp, chỉ kẻ hèn mới thỏa mãn với mười mấy đồng, thật không có tiền đồ.
Có cô ở đây, thu nhập hàng tháng sau này ít nhất phải trên năm mươi.
Các thôn dân đều cười, cảm thấy Đường Niệm Niệm lại đang nói khoác lác.
“Con bé Niệm con cũng không thua xưởng trưởng là bao, có thể trả lương cho chúng ta mỗi người mấy chục đồng.” Có người nói giỡn.
“Chờ, sẽ có bánh mì!”
Đường Niệm Niệm nói ra một câu kịch trong phim, cô nhớ hình như là trong [người chăn ngựa], hiện tại vẫn chưa chiếu.
Các thôn dân cũng không tin, chỉ coi lời một cô gái như cô đang nói đùa, tò mò về chiếc xe mới đủ rồi nên đều đi làm việc.
Tiền lương mấy chục đồng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-ta-nguoc-tra-lam-giau/5035136/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.