Thời khắc này Tuyên Trân Châu như kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ, dù cho Đường Niệm Niệm bảo bà ấy hiện tại đi nhảy sông, bà ấy cũng không chút do dự, anh dũng hướng về phía trước.
Đường Đan Đan trợn tròn tròng mắt, miệng há thật to, chị hai thật lợi hại, về sau chị hai chính là thần tượng của cô bé! Người duy nhất!
Đường Niệm Niệm phải đi nhà khách, Đường Mãn Ngân đưa cô đi, còn đi xem phòng ở nhà khách, tại lầu hai, thư ký Lý đặt một căn phòng đơn, điều kiện không tội, Đường Mãn Ngân lại hâm mộ.
Đời này ông ấy còn chưa từng ở căn phòng nào tốt như vậy cả.
"Niệm Niệm, ban đêm cháu đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, phía sau cửa chắn một cái ghế, có người gõ cửa cũng đừng mở..."
Đường Mãn Ngân không ngừng dặn dò, Đường Niệm Niệm thì không ngừng gật đầu, mặc dù những gì chú hai nói đều là nói nhảm, nhưng cô vẫn ghi nhận tấm lòng tốt này của ông ấy.
Mộng Vân Thường
Rốt cục cũng đưa tiễn được cái miệng luyên thuyên chú hai, Đường Niệm Niệm từ cửa sổ nhảy xuống, đạp xe đạp đến nhà ông cụ ở chợ đen.
Hiện tại đã tám giờ, trên đường rất yên tĩnh, có lác đác mấy người đi đường, bước chân vội vàng.
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian lấy ra cái gùi, còn đặt vào năm sáu cân thịt heo rừng, nhẹ nhàng gõ cửa lớn mấy lần.
Nhà ông cụ chính là độc môn độc viện, viện t.ử rất nhỏ, nhưng rất thanh tịnh.
Rất nhanh, cửa mở, ông cụ thấy là cô, ánh mắt vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-ta-nguoc-tra-lam-giau/5035099/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.