Xưởng trưởng Vũ chờ sau khi Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, tự mình ngâm chén trà nóng, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Đường uống trà, chúng ta trò chuyện một chút."
Đường Niệm Niệm thoải mái ngồi xuống, nhấp một hớp trà nóng, hương vị không phải quá ngon, giống như là trà lâu năm.
Đường đường là xưởng trưởng một nhà máy còn uống trà lâu năm, quá đáng thương.
Bên trong không gian của cô còn có không ít trà ngon, xé một bao đưa cho xưởng trưởng Vũ uống cũng được.
Hơn nữa cô còn cấy ghép không ít cây trà, chờ lúc rảnh liền ngắt lá trà, để bà cụ Đường xào trà thì sẽ có trà uống thoải mái.
"Xưởng trưởng Vũ, ngài có việc cứ việc nói thẳng."
"Bác ba cháu đã giao cháu cho chú, như vậy đi, về sau cháu gọi chú là chú Vũ, chú gọi cháu là Tiểu Đường, thế nào?" Xưởng trưởng Vũ cười đến híp mắt lại.
Hiện tại điều ông ấy lo lắng nhất, chính là Đường Niệm Niệm sẽ bị nhà máy Tiền Tiến cướp đi, ông ấy phải nghĩ hết tất cả biện pháp giữ lại nhân tài.
"Chú Vũ."
Đường Niệm Niệm rất thoải mái kêu một tiếng.
Xưởng trưởng Vũ tâm hoa nộ phóng, nếp nhăn trên mặt đều nở hoa, thư ký Lý vừa vặn đẩy cửa, nhìn thấy màn này liền thu chân lại.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta hoài nghi mình vào nhầm phòng.
Xưởng trưởng Vũ mặt đen như bao công, làm sao có thể cười đến hiền hoà như thế? Thư ký Lý ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở cửa một chút, đúng là văn phòng của xưởng trưởng, lúc này mới đẩy cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-ta-nguoc-tra-lam-giau/5035096/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.