Lòng nôn nóng muốn biết trong cái rương kia rốt cuộc đựng thứ gì, Liễu Tiêu Vân vội tiến vào không gian Linh Tuyền.
Nàng mở rương ra, sớm đã nghĩ có thể là bảo bối nhưng vẫn ngây người. Ngoại trừ bốn viên dạ minh châu siêu to bên trong ra một rương này toàn là vàng lấp lánh tỏa sáng! Trời ơi! Đây là vận may gì thế này, trong lòng nàng vui như mở cờ!
Vào sơn động tìm kho báu tốn không ít thời gian, vẫn nên về nhà nhanh thôi!
Bởi vì đây là núi sâu nên trên đường trở về nàng thuận tay săn một con thỏ rừng và một con thò gà rừng, dùng dây leo buộc chúng lại treo ở hai đầu gậy gỗ thô bằng cánh tay rồi khiêng lên vai đi về, vừa đi vừa nhặt một ít cành khô làm củi.
Trên người mặc cái váy vải thô, một tay ôm củi, trên vai gánh thỏ rừng và gà rừng, nàng cảm thấy mình trông thế nào cũng giống một thợ săn.
Xuống núi, trên đường về nhà, không ngừng có người chào hỏi nàng: “Vân nha đầu, vận may tốt thật đấy, ngươi còn săn được cả gà rừng và thỏ rừng nữa sao?”
Liễu Tiêu Vân chỉ cười chứ không đáp.
Thời tiết hanh khô, đất đai khô cằn, nước trong sông nhỏ đã khô cạn hết, cuộc sống khó khăn, thôn dân gần như đã đào sạch rau dại dưới chân núi, gần núi đầy cỏ dại lại hoang vu rất ít có động vật hoang dã.
Thôn dân muốn săn được động vật hoang dã cần phải đi vào sâu trong núi.
Ngoại trừ thợ săn ra, thôn dân ai dám một mình đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-trong-khong-gian-ta-co-vat-tu/3835356/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.