Hắn bị dọa đến không ngừng lùi lại, khi thấy người đi tới, đôi mắt trừng to hết cỡ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin, một chữ cũng nói không nên lời.
"Thế nào, không biết ta hả?" Trên mặt Hạ Tiêu là vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Một năm trước, ngươi cùng Hạ Lăng khi nhục ta thế nào, còn nhớ không?"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là người hay quỷ?" Hạ Viêm bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất, vẫn còn giơ thanh trường đao kia lên, "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi cho dù muốn báo thù, cũng nên đi tìm Hạ Lăng, là hắn không chứa chấp được ngươi, là hắn cướp đi tất cả của ngươi, ngươi tìm ta làm gì... Đi ra, ngươi đi ra!"
"Hạ Lăng ở Kinh Thành xa xôi, ta đi tìm hắn, chẳng phải là sói vào miệng cọp?" Hạ Tiêu cười lạnh: "Ta nghe nói huyện Bình An có một vị Hạ đại nhân mới tới, ta nghĩ đến là bản gia liền đến gặp một lần. Ngươi đã là chó săn của Hạ Lăng, như vậy thì nên thay hắn tiếp nhận sự trả thù của ta."
Hắn từ phía sau rút ra bội kiếm, vươn ra, nhẹ nhàng vẩy một cái, trường đao trong tay Hạ Viêm liền rơi xuống đất.
Hắn đi lên trước, trường kiếm trực tiếp chỉa thẳng vào cổ Hạ Viêm.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho ta một mạng!" Hạ Viêm sắc mặt xám ngoét, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, van cầu ngươi đừng giết ta... Ta có thể làm nội ứng cho ngươi, có thể ở bên người Hạ Lăng truyền lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839390/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.