Bóng đêm đen nhánh.
Thôn Đại Hà vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng mà tất cả mọi người bị đánh thức trong âm thầm.
Các nam nhân cầm vũ khí mai phục tại chỗ tối, phụ nhân lão nhân hài tử mang theo lương thực trốn ở trong hầm.
Trình Loan Loan không trốn, mà cởi áo choàng, đổi một thân y phục nhẹ nhàng, mái tóc dài màu đen vấn hết lên.
Nàng giấu cung nỏ ở trong tay áo, ở bên đùi buộc một chiếc sung tiêu âm màu đen, trong tay còn cầm một cây gậy điện có vẻ ngoài như khúc cây.
Những vật này, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn, chính là vì để phòng lỡ như.
Thôn Đại Hà có khoảng bốn năm trăm hán tử thành niên, đối phó chừng trăm lưu dân không thành vấn đề.
Nhưng mấu chốt là! Những lưu dân này là liều chết đánh cược một lần, không thèm để ý cái mạng rách của mình.
Đối đầu với lưu dân không cần mạng sống, thôn Đại Hà nhất định sẽ có thương vong, nàng hi vọng có thể không thương tổn một binh một tốt nào vẫn hóa giải được chuyện này.
Bốn năm trăm hán tử, hai mươi người một tổ mai phục trên núi.
Trên núi cây cối rất nhiều, tuy là mùa đông, nhưng với địa giới không nam không bắc cũng vẫn còn có rất nhiều cây xanh, lá cây to bè chặn đi ánh sao yếu ớt.
Lúc này mây đen kéo tới, ngay cả ánh trăng và sao cũng biến mất, đây mới thật sự là đưa tay không thấy được năm ngón.
Bọn họ chỉ có thể nghe thanh âm mà phân biệt động tĩnh của những lưu dân kia.
"Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839327/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.