Thẩm huyện lệnh ngồi ở phía trên cao đường.
Sáu bảy mươi thương hộ ngồi chật ních bên dưới, cho dù là chưởng quỹ xem như nghèo nhất huyện Bình An trên thân cũng mặc y phục chất liệu tốt.
"Cảm tạ chư vị trong lúc cấp bách đã dành thời gian đến huyện nha uống trà." Thẩm huyện lệnh đâu vào đấy mở miệng, ánh mắt dạo qua đám người một vòng, chậm rãi nói: "Vương viên ngoại gần đây kiếm lời không ít tiền nhỉ?"
Vương viên ngoại bị điểm tên, lập tức đứng lên nói: "Không nhiều không nhiều, chỉ đủ nuôi sống gia đình mà thôi."
Thẩm huyện lệnh khẽ xì một tiếng: "Cái thương hộ khác tháng nào cũng nộp thương thuế, Vương viên ngoại ngươi một văn tiền cũng không cần nộp lên, cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình?"
Viên ngoại xem như một loại chức quan rẻ mạt, người giàu có dùng tiền mua một chức quan nhàn tản, trên danh nghĩa không cần nộp thuế cho quan phủ, chức quan này là vài chục năm trước khi Vương viên ngoại giàu nhất đã bỏ ra nhiều tiền quyên góp có được, nở mày nở mặt một trận.
Lúc này Thẩm huyện lệnh đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến nội tâm Vương viên ngoại rất là bối rối, hắn không rõ Huyện lệnh đại nhân vì sao nhắc lên chuyện này.
"Ngươi làm viên ngoại cũng đã hai mươi năm, hai mươi năm này, miễn đi bao nhiêu thương thuế, bản quan liền không tính với ngươi." Thẩm huyện lệnh uống một ngụm trà, "Bây giờ huyện Bình An gặp đại nạn, ngươi làm viên ngoại lang, cũng nên gánh chịu một phần trách nhiệm, không bằng thế này, ngươi nộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839323/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.