Trong mắt Tôn Thủy Cần ướt đẫm nước mắt.
Nàng ta đột nhiên tiến lên, kéo tay áo Triệu Nhị Cẩu.
Triệu Nhị Cẩu giống như là bị thứ bẩn thỉu gì đó đụng phải, hất mạnh tay áo, lui về phía sau một bước.
Tôn Thủy Cần không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, bất ngờ bị hất văng ra, cả người ngã ngửa ra sau, may mắn bên cạnh có một cái bàn, nếu không nhất định nàng ta sẽ bị ngã xuống đất.
Nàng ta vịn góc bàn, khóc nức nở: "Nhị Cẩu ca, ngươi đã quên trước kia..."
"Đừng nói đến chuyện trước kia nữa." Vẻ mặt Triệu Nhị Cẩu không kiên nhẫn: "Còn nữa, sau này nếu ngươi muốn nói với ta cái gì, cứ bảo Thiển Căn đến chuyển lời giúp ngươi là được."
Hắn nói xong, đi vài bước, thấy Tôn Thủy Cần vẫn còn đứng tại chỗ liền lạnh lùng nói: "Còn không đi sao, là muốn trộm đồ nhà ta nữa à?"
Tôn Thủy Cần cảm thấy vừa ủy khuất lại vừa khổ sở.
Nàng ta cắn chặt môi dưới của mình, cất bước ra khỏi nhà chính, lao ra khỏi sân.
Triệu Nhị Cẩu chỉ cảm thấy đau đầu.
Tuy nói trước đó... Nhưng bây giờ... Tóm lại, hắn không muốn có bất cứ liên quan gì với tức phụ Thiển Căn cả.
Hắn tiếp tục chuyển rương sính lễ, chuyển hết cả mấy rương sính lễ chất đầy trong xe ngựa vào khố phòng sắp xếp chỉnh tề. Sau khi xong việc, hắn mới phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này là giữa mùa đông, hắn mặc ba lớp quần áo, lớp áo bên trong mồ hôi ướt đẫm, nếu không thay ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839303/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.