Ngôn chưởng quỹ nhìn thấy người quen, tỏ vẻ rất vui mừng.
Hắn từ trên xe bò nhảy xuống, đi tới trước xe ngựa: "Các ngươi cũng đi thôn Đại Hà sao?"
Trình Loan Loan vén rèm xe lên, cười nói: "Chúng ta chính là người thôn Đại Hà, Ngôn chưởng quỹ muốn đi làm gì vậy?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng."
Một đường chậm rãi đi về phía thôn Đại Hà, Ngôn chưởng quỹ cũng chậm rãi nói chuyện.
Sau khi quán trà của tổ tiên bán đi, trong tay hắn đột nhiên có thêm một ngàn lượng bạc nên muốn tìm cách làm ăn nhỏ gì đó.
Thử nhập một lô hàng đến huyện Bình An bán, kết quả lại bán không được, toàn bộ chôn hết trên tay, cuối cùng bán nửa giá cho chưởng quỹ khác.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp thử hai vụ làm ăn khác nữa nhưng vẫn thua lỗ.
Một ngàn lượng bạc, trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa tháng, đã bị hắn lăn qua lăn lại mất hơn ba trăm lượng bạc, số tiền còn lại, hắn cũng không dám tiêu xài lung tung.
Trình Loan Loan im lặng.
Thì ra trên đời này thật sự có người không biết làm ăn như vậy.
1
Người khác buôn bán là lo không có tiền vốn, vị Ngôn chưởng quỹ này thật sự là không có cái thiên phú này, nếu lại tiếp tục buôn bán, sợ là đến quần lót cũng sẽ mất luôn.
"Cửa hàng tổ truyền bị ta bán mất rồi cũng không thể để chút tiền ấy cũng mất sạch, ta nên sớm thu tay lại." Ngôn chưởng quỹ thở dài một hơi, "Làm ăn không được, vậy thì trồng trọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839261/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.