"Nương..." Giọng nói của Ngô Tuệ Nương đều vỡ vụn, nàng nắm lấy tay áo Trình Loan Loan, khóc nói, "Cứu hài tử, nhất định phải cứu hài tử... Nương, van cầu người, giúp con..."
Trình Loan Loan vuốt tóc nàng ấy, dịu dàng nói: "Bà mụ Dư sắp tới rồi, con đừng nóng vội, hài tử sẽ không sao đâu."
Ngô Tuệ Nương thống khổ nhắm mắt lại: "Lần trước con dê cái kia không phải cũng khó sinh sao... Nương, liền dùng biện pháp kia, đem hài tử lấy ra, con không sợ đau, cũng không sợ chết... Nương, van cầu người..."
"Không được!"
Triệu Đại Sơn một câu liền phủ quyết.
Hắn nắm chặt tay tức phụ, hôn mu bàn tay nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Chúng ta còn trẻ, hài tử về sau có thể lại có, nhưng nếu như nàng không còn, ta nên làm cái gì bây giờ..."
Ngô Tuệ Nương vô lực lắc đầu: "Đại Sơn, hài tử không thể có việc gì được, hài tử nhất định không thể có việc gì, chàng đi ra ngoài, đi ra ngoài đi!"
"Đại Sơn, con ra ngoài đi. "Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng, "Oánh Oánh, con cũng ra ngoài đi."
Tào Oánh Oánh bưng một chậu máu đi ra ngoài.
Hốc mắt Triệu Đại Sơn đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống, hắn lắc đầu: "Con muốn ở lại chỗ này trông coi, không đi."
Trình Loan Loan biết tử huyệt của nhi tử này, trong lúc nguy cấp này, khẳng định không muốn rời đi.
Nàng cũng không khuyên nữa, nàng đi đến đầu kia giường, lấy máy theo dõi tim thai từ khu trữ vật của thương thành ra, trước mắt mấu chốt nhất là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839184/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.