Triệu Nhị Cẩu gần như vò đầu bứt tai: "Đề này khó quá, nghĩ hôm qua tới hôm nay cũng không nghĩ ra."
Hiện tại hắn đã xem như rất tinh thông tính toán, nhưng hắn cũng không biết bắt đầu tính từ đâu, trong đầu một chỉ là một mớ hỗn độn.
Lúc hai người bọn họ ở bên này nói chuyện, Trình Chiêu chẳng biết đi ra từ bao giờ, hắn mở miệng nói: "Đề này là như thế này..."
Ngày hôm qua hắn nghiên cứu hồi lâu, tìm được phương hướng giải đề, tìm ra được kết quả đúng.
Hắn cẩn thận giảng giải: "Chúng ta có giả thiết tất cả thôn dân đều cư trú ở thôn lớn, như vậy thì..."
Trình Loan Loan ở bên cạnh nghe, đây vốn dĩ là phương trình một chiều rất đơn giản lại nhất định phải dùng phương pháp giả thiết, vòng tới vòng lui, nghe đến đầu cũng to ra.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt mê mang trên mặt Triệu Nhị Cẩu càng ngày càng đậm, tóc đều bị cào trọc.
Nàng thở dài, xem ra chỉ có thể để nàng tiến lên.
"Chiêu Nhi, ta cảm thấy có thể có một phương pháp đơn giản hơn." Nàng mở miệng nói, "Chúng ta đổi một phương thức giả thiết khác, giả thiết một thôn nhỏ có thể chứa được thôn dân A..."
1
Triệu Nhị Cẩu không khỏi xấu hổ hỏi: "A là có ý gì? "Cái này biểu thị cho con số tạm thời chúng ta không biết, một thôn nhỏ là một A, như vậy một ngàn sáu trăm tám mươi trừ đi hai A chính là số người thôn lớn có thể chứa." Trình Loan Loan nói rất chậm, để cho hai người dễ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839098/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.