Trên bờ ruộng.
Vô số người chen chúc nhau.
Trong tầng nước nhợt nhạt kia là cọc lúa màu xanh, lá cây dài mảnh mọc ra, ở giữa có bông lúa màu xanh.
Chỉ có một bông lúa này thôi đã khiến vô số nông dân đứng ở đầu ruộng cổ họng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
Nếu sớm biết... sớm biết để lại gốc lúa có thể mọc lúa, như vậy năm ngoái sẽ không đói, trong nhà cũng sẽ không có người chết đói.
Có người khóc lóc, có người kích động, có người trực tiếp quỳ trên bờ ruộng.
Lương thực mãi là thứ mà người nông dân xem trọng nhất, vượt qua tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Tuy rằng vừa mới thu hoạch vụ thu, nhưng sản lượng thu hoạch vụ thu năm nay giảm xuống, lương thực thu hoạch được còn phải bán để đổi muối đổi dầu, quần áo mùa đông, tích góp tiền thuốc... Lương thực dự trữ trong nhà chưa chắc có thể chống đỡ đến năm sau.
Mà bây giờ có thể thu hoạch thêm một đợt lương thực, ít nhất trong vòng nửa năm cũng không cần vì lương thực mà rầu rĩ.
Người trong thôn mặc dù chưa từng đọc sách nhưng cũng không phải là kẻ ngu xuẩn không hiểu đạo lý, cho dù là người ngày thường chanh chua nhất, ánh mắt nhìn về phía Trình Loan Loan cũng mang theo cảm kích.
"Ông trời ơi..."
"Nương Đại Sơn, ngươi là ân nhân của thôn Đại Hà chúng ta!"
"Nếu không có ngươi, ai lại có thể nghĩ đến trong đất còn có thể mọc ra lại lúa, xin ngươi hãy chịu của ta một lạy này!"
Chu lão bà trực tiếp quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839095/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.