"Tiểu Chính, có phải thẩm đã nói với con rồi hay không, con đừng mang đám Nhị Cẩu đến những nơi như vậy?" Lời nói của Trình Loan Loan thấm thía: "Con không cần giải thích, đương nhiên ta biết rằng ban ngày ban mặt đến nơi đó là vì buôn bán nhưng mặc kệ nơi đó có buôn bán tốt thế nào nhưng sau này đều không được đi nữa, nghe thấy không?"
Nơi này đủ loại người, người ra vào nơi như vậy đều không phải hạng người bình thường.
Đi làm ăn buôn bán thì không nói, còn dám to gan cứu người từ thanh lâu ra.
Người có thể mở thanh lâu sẽ là nhân vật nhỏ sao? Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: "Lần này đi giao hàng đến trấn giao cho Đại Sơn và Tam Ngưu đi, chờ chuyện này qua rồi nói."
Thẩm Chính lập tức gật đầu: "Về sau con sẽ không bao giờ đi nữa."
Triệu Nhị Cẩu không dám phản kháng: "Con nghe lời nương."
Trình Loan Loan vỗ vào bả vai hai người một cái: "Đi làm việc đi."
Nàng đi đến bên cạnh Tào Oánh Oánh, giúp nàng ấy vắt khô quần áo ướt đẫm phơi lên trên sào bằng gậy trúc.
Nàng mở miệng nói: "Ở nhà của bọn ta, không có ăn không."
"Sau khi trở về cha ta sẽ cho bạc." Tào Oánh Oánh vội vàng nói: "Nếu thẩm không tin hãy cầm lấy khối ngọc bội này đi, đây là di vật mà nương ta để lại, sau này ta sẽ dùng tiền chuộc lại."
Nàng lấy một khối ngọc bội màu xanh ở trên cổ ra.
Trình Loan Loan cười nói: "Vị Thẩm thiếu gia cứu ngươi đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839088/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.