Mấy phụ nhân có quen biết vây quanh Trình Loan Loan hỏi đông hỏi tây.
"Nương Đại Sơn, sao ngươi lại cự tuyệt lời cầu thân của huyện lệnh đại nhân?"
"Đây chính là huyện lệnh đại nhân đấy, gả qua đó ngươi chính là huyện lệnh phu nhân, ngươi thế mà lại cự tuyệt."
"Nếu ngươi thật sự thành huyện lệnh phu nhân, sau này chúng ta thấy ngươi có phải phải quỳ xuống hành lễ không?"
"Huyện lệnh đại nhân liệu có bức hôn không nhỉ?"
Trình Loan Loan cười nói: "Ta còn chưa có mị lực lớn như vậy, để cho huyện lệnh đại nhân không để ý lễ pháp mà bức hôn, hơn nữa, huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu một lòng chỉ có dân chúng, không có khả năng làm ra chuyện như vậy đâu."
Vương thẩm kéo tay nàng thấp giọng nói: "Nương Đại Sơn, ta nhớ cha Đại Sơn là tám chín năm trước đã đi chiến trường, một năm trước truyền về tin tức chết trận, ngươi đã nhiều năm không gặp cha Đại Sơn rồi, sao còn nhớ thương như vậy chứ?"
Trình Loan Loan hơi chột dạ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình bóng Triệu Hữu Kim đã rất mơ hồ rồi, nàng càng không có ấn tượng gì nữa.
Cũng may Triệu Hữu Kim đã hy sinh thân mình vì nước, bằng không sau khi nàng xuyên tới đây trở thành Trình Loan Loan của thôn Đại Hà còn phải hầu hạ trượng phu, ngẫm lại đã thấy không xong rồi.
Nàng đứng dậy nói: "Các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi qua bên kia xem đã."
Nàng vừa đến tiền viện, chỉ thấy Thẩm Chính thất hồn lạc phách đi ra ngoài sân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839078/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.