Trước cửa từ đường phá lệ náo nhiệt.
Bốn, năm chục phụ nhân sang đây đưa phí thúc tu, đều là lúc trước đưa thiếu, hôm nay đến bổ sung.
Gạo trắng, ngô, mì trắng, trứng gà... Còn có vải dệt dùng để may y phục, đủ loại đồ vật, chất đầy trên phiến đá xanh, nhìn giống như một quả núi nhỏ.
Phụ nhân trong thôn sợ Trình Chiêu không nhận nên vừa đặt đồ xuống đã lập tức rời đi.
Trình Chiêu trong lòng có chút phức tạp, hắn dừng một lúc rồi mở miệng nói: "Đại Sơn, những thứ này các đệ giúp ta mang về đi."
Thẩm Chính cùng A Phúc cũng giúp đỡ khiêng đồ vật, một hàng bảy người, đem một đống đồ lớn chuyển về trong sân nhà Trình Loan Loan.
Bên kia náo nhiệt như vậy, Trình Loan Loan cũng biết là do thôn dân tới đưa phí thúc tu.
Nàng kiểm kê đống đồ này một chút, gạo trắng tổng cộng sáu mươi cân, ngô một trăm hai mươi cân, hơn hai mươi cái trứng gà, một khối thịt heo, bảy, tám khúc vải, mấy thứ này cộng lại cũng gần một lượng bạc.
Đây là thứ Trình Chiêu nên có được.
Nàng mở miệng nói: "Chiêu nhi, mấy thứ này con bán lại cho ta, ta dựa vào giá thị trường tính cho con, số bạc này con giữ lấy làm lộ phí đi thi."
Trình Chiêu lắc lắc đầu: "Lộ phí đi thi con đã có biện pháp xoay sở, số bạc này đưa cho lý chính thúc, để thúc ấy tu sửa học đường đi."
Hắn mỗi ngày đều chép sách, một quyển sách là một trăm văn, chăm chỉ một chút thì một tháng có thể chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839067/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.