Thẩm Chính khóc lóc hung hăng một trận.
+
Trình Loan Loan dùng tay áo để giúp hắn lau sạch nước mắt.
"Khóc một lần thì sẽ trưởng thành hơn, không thể cứ mãi giận dỗi rồi trốn tránh không gặp người được." Nàng ôn nhu nói, " Thẩm thiếu gia, đi thôi, đi ra ngoài nói cho rõ ràng với cha ngươi."
Thẩm Chính mím môi: "Đại thẩm, đừng gọi con là thiếu gia nữa, cứ gọi tên con đi được không."
Trình Loan Loan nghe vậy liền bật cười: "Được, nếu vậy ta liền gọi ngài là Tiểu Chính đi."
Đôi môi mím chặt của Thẩm Chính hiện lên ý cười.
Hắn đứng lên, sau đó ngoan ngoãn đi theo Trình Loan Loan ra ngoài.
Thẩm huyện lệnh luôn chờ ở cửa trong lo sợ và bất an, vừa rồi lúc nghe được Thẩm Chính khóc lớn, trái tim của một ngươi làm phụ thân như hắn giống như bị ném vào trong chảo dầu, vô cùng khó chịu.
Khi nhìn thấy hai mắt Thẩm Chính đỏ bừng lên như thỏ, Thẩm huyện lệnh liền lập tức vọt tới.
Hắn nắm lấy vai nhi tử, mở miệng nói từng chữ: "Chính Nhi, là cha hiểu lầm con, cha thật sự xin lỗi con, con có thể tha thứ cho cha có được không?"
1
"Hừ!"
Thẩm Chính ngạo kiều liền xoay đầu qua.
Hắn tức giận lầm bầm nói, "Trước kia lúc con xin lỗi, người cũng không tha thứ cho con nhanh như vậy, hừ!"
Thẩm Huyện lệnh hết sức đau đầu: "Vậy Chính Nhi, con muốn cha phải làm gì mới có thể để con tha thứ cho cha đây."
Thẩm Chính vuốt cằm suy nghĩ một lúc, sau đó mới mở miệng: "Ta nghe tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839037/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.