"A Phúc, ba trăm chín mươi văn!"
A Phúc lảo đảo một cái, thiếu chút ngã sấp xuống, hắn vội vàng từ cổng đi tới, nuốt một miếng nước bọt, thận trọng nói: "Đại thẩm, ta, ta cũng có?"
"Ngươi ở nhà làm việc mỗi ngày cũng rất vất vả, đương nhiên cũng có tiền công." Trình Loan Loan cười nói, "Tiền không nhiều, chính là tâm ý của đại thẩm."
"Không không không, không thể nhận được!" A Phúc liên tục xua tay, "Ta là thư đồng của thiếu gia, đại nhân mỗi tháng đều cho tiền công, ta sao có thể lấy tiền công của hai đầu được, đại thẩm, làm như vậy không được!"
"Bảo ngươi cầm thì cứ cầm!" Thẩm Chính hừ nhẹ, "Ngươi từ chối cứ như ta không hiểu chuyện vậy."
Nói như vậy rồi, A Phúc nào còn dám chối từ, hai cánh tay chà chà lên trên bộ y phục đầy miếng vá rất nhiều lần mới dám nhận tiền công.
Sau khi phát xong tiền công, Trình Loan Loan làm tổng kết phân trần: "Dưới sự chung tay nỗ lực của tất cả mọi người, cuộc sống của nhà chúng ta càng ngày càng tốt, chờ mấy ngày nữa sau khi hết bận, chúng ta chính thức bắt đầu lợp nhà, về sau mỗi người một gian phòng riêng, một chiếc giường riêng, còn có thể đặt một cái bàn chuyên dùng để đọc sách viết chữ... Được rồi, ăn cơm đi."
Bữa cơm này, tất cả mọi người ăn rất ngon miệng, bởi vì gạo mới ăn ngon, còn có một loại hi vọng lan tràn giữ đám hài tử.
1
Ăn cơm xong, là Thẩm Chính rửa chén, A Phúc ở bên cạnh hỗ trợ, hai chủ tớ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839012/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.