Mãi đến khi có hạt mưa nhỏ xuống trên mặt, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời mới vừa rồi còn trong veo thì lúc này đã đột nhiên lạch cạch lạch cạch bắt đầu mưa.
"Trời mưa rồi!"
"Ta đã hai ba tháng chưa thấy trời mưa rồi!"
"Nước mưa xối ở trên người thật thoải mái!"
"Người có thể hứng mưa chứ lúa thì không thể, mau, thu lúa!"
"..."
Người trong thôn hoảng loạn, Trình Loan Loan cũng mau chóng sai mấy hài tử thu hết thóc trong sân vào nhà.
Cuối hè, hạt mưa lạch cạch rơi xuống nóc nhà, thuận theo cỏ lau nhỏ xuống mặt đất, xóa thành một cái hố nhỏ, nước mưa càng ngày càng nhiều, hố trên đất cũng càng lúc càng lớn, dần dần hố nhỏ biến thành hố to, đọng rất nhiều nước mưa, gà vịt ngỗng kêu lên không ngừng, sói và chó chạy tới chạy lui trong sân, sau đó ngồi xổm ở dưới mái hiên nhìn mưa, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra cuốn mấy giọt nước mưa vào trong mồm.
Trình Loan Loan đứng ở cổng, nhìn về phía đồng ruộng, một trận mưa tưới đầy ruộng đồng khô cạn.
Tái sinh lúa chính là thời điểm cần nước, có nước mới có thể xanh tươi trở lại, xanh tươi trở lại mới có thể nảy mầm nhảy nhánh, nàng đang sầu làm sao thuyết phục lý chính mở kênh tưới ruộng, lúc này trời cao liền cho mưa xuống, thật sự là trời đang giúp nàng mà. Đợi thêm tầm vài ngày nữa, trong ruộng hẳn là sẽ có thay đổi.
"Không phải chứ, vậy mà dột nhà!"
Thẩm Chính đột nhiên lên tiếng kinh hô, vội vàng nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839010/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.