Vốn dĩ có hai mươi chín học tử, Trình lão thái thái vừa làm ầm ĩ xong, trong thôn có không ít người động tâm, cuối cùng số học tử đọc sách biết chữ tăng thêm đến bốn mươi ba người.
Một nửa sân nhà Trình Loan Loan là đất trồng rau, một nửa là nuôi gà vịt, hơn bốn mươi học tử không thể ngồi hết.
Lý chính nghĩ cách giúp: "Đằng trước từ đường Triệu gia ta có sân lớn, trên mặt đất còn đệm thêm tảng đá xanh, vuông vức lại sạch sẽ, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một chút thì có thể làm thành học đường dạy học rồi, người đưa con đến học, mỗi nhà cử ra một người dọn dẹp, mỗi người tự mang theo bàn ghế..."
Bốn mươi ba học tử thì có ba bốn chục người lớn đến dọn dẹp.
Một năm từ đường Triệu gia mới mở một lần, tuy nói trên mặt đất trong sân có lát đá xanh, nhưng trong khe đá đều là cỏ dại, một đám người nhổ cỏ dọn dẹp, mang thêm bàn ghế, sắp xếp bốn mươi ba cái bàn, vừa cao vừa thấp, khí thế cũng có một ít rồi, ai không biết nhìn giống như có chuyện vậy.
Lý chính chắp tay ra sau nói: "Đợi khi nào trong thôn có dư bạc, xây học đường cạnh từ đường, không thể để bọn nhỏ đọc sách viết chữ ngoài trời được, đến lúc có mưa, phải trễ nại việc học...
..."
Vừa nói tới mưa, người trong thôn liền thở dài, nơi này đã lâu rồi không có mưa, bọn họ đều đã quên mùi vị của trời mưa là gì.
Sau khi sắp xếp việc học xong, trong thôn có phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838958/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.