Trình Chiêu trong tay cầm tiền, mắt nhìn đống củi khô trong sân, hắn bỗng nhiên nghĩ tới trước kia khi ở trong nhà lão phu tử đọc sách, thôn dân khác cũng sẽ đem hài tử nhà mình gửi đến nhà phu tử, phu tử không muốn nhận phí thúc tu, thôn dân cũng sẽ tự khắc mang đến rất nhiều đồ vật, một bó củi, một rổ trứng gà, một xấp vải, một cân gạo, một thau mì... Lão phu tử chính là nhờ vào những thứ hương thân phụ lão mang đến mới có thể duy trì được học đường từ năm này sang năm khác.
Hiện tại lão phu tử cũng đã lớn tuổi, học đường giờ đây do nhi tử của ngài ấy phụ trách, thế hệ sau lại tiếp nối thế hệ trước.
Trình Chiêu ngưng dòng suy nghĩ, đem mấy văn tiền trong tay đưa cho Trình Loan Loan: "Con được nhị cô mời đến làm tiên sinh, cũng không nên lén ngài thu phí thúc tu."
Trình Loan Loan cũng không đáp ngay, chỉ hỏi: "Nếu càng ngày càng có nhiều người muốn đọc sách viết chữ, con tính toán như thế nào?"
Trình Chiêu không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn đến đây dạy học chỉ là để bù lại mấy năm thiếu nợ nhà nhị cô thôi.
Sau khi trừ hết khoản nợ, hắn có lẽ cũng nên rời khỏi nơi này.
Sau khi hắn đi, đám hài tử ở đây phải làm sao? Thôn Trình gia có lão phu tử, còn có nhi tử của ngài ấy, còn thôn Đại Hà, người biết chữ nhiều nhất cũng chỉ có Triệu Thiết Trụ.
"Con mở học đường cho đám trẻ, dạy bọn chúng biết đọc sách viết chữ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838938/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.