Trình Loan Loan muốn giả vờ như không nhìn thấy.
Thẩm huyện lệnh lại gọi tên Triệu Nhị Cẩu.
Lần đó Triệu Nhị Cẩu đã cùng huyện lệnh đại nhân ở chung bốn năm ngày, cũng coi như là quen thuộc, lập tức khom lưng hành lễ: "Bái kiến huyện lệnh đại nhân."
Trình Loan Loan cũng đành phải khom lưng hành lễ theo.
"Nhị Cẩu, ngươi lên trấn sao không đến tìm ta?" Thẩm Chính có chút khó chịu mở miệng: "Sao hả, bản công tử còn không gọi được ngươi à?"
Thẩm huyện lệnh liếc mắt qua, giọng lạnh lùng: "Nhị Cẩu cùng tuổi với ngươi mà đã cùng mẫu thân học làm ăn rồi, mà ngươi, chỉ biết chọc thị phi gây thêm phiền toái."
Dứt lời, nhìn về phía Trình Loan Loan: "Bản quan không biết dạy con, khiến nương Nhị Cẩu chê cười rồi."
Trình Loan Loan lắc đầu: "Nhị Cẩu nhà dân phụ khi ở nhà cũng không nghiêm túc đâu, hài tử mười mấy tuổi đều như vậy, huyện lệnh đại nhân không cần vì thế mà tức giận."
Huyện lệnh đại nhân hạ thấp giọng: "Một màn vừa rồi kia..."
"Huyện lệnh đại nhân yên tâm, dân phụ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy."
Trình Loan Loan vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra là đang nói dối.
Huyện lệnh hài lòng gật đầu, ánh mắt của hắn rơi vào mấy con vịt con ở bên cạnh: "Nương Nhị Cẩu đổi nghề à, đây là đang chuyển sang bán vịt phải không?"
Triệu Nhị Cẩu nói: "Bẩm huyện lệnh đại nhân, đây là vịt con nương tiểu nhân mua cho người trong thôn, tính ra mỗi nhà khoảng chừng mười mấy hai mươi con."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838929/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.