Như thường lệ, sau buổi tối sẽ tới thời gian học tập.
Bởi vì mấy hài tử chưa kịp tiếp thu hết kiến thức đã học, Trương Thiết Trụ tạm thời không giảng thêm nội dung mới.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện
Tính tương cận, tập tương viễn."
Tiếng đọc sách lanh lảnh, lặp lại một lần lại một lần.
Sáng sớm hôm sau, Trình Loan Loan bị Vương thẩm đánh thức.
Từ khi nàng đến thời đại này, thời gian thức dậy buổi sáng đã sớm hơn rất nhiều nhưng cũng không sớm bằng người dân ở đây.
Mỗi ngày lúc nàng thức dậy thì Vương Thẩm đã làm được khối việc. Lúc này, nàng còn đang thiêm thiếp thì tiếng của Vương thẩm đã từ ngoài vọng vào: "Nương Đại Sơn, đừng ngủ nữa, mau lên, có chuyện rồi!"
Triệu Phú Qúy xảy ra chuyện rồi.
Triệu Phú Qúy nằm dưới gốc cây hòe lớn, sắc mặt tái nhợt, có người gọi gã nhưng gã không có phản gì, thoạt nhìn giống như người đã chết.
Tuy nhiên, có lúc gã sẽ đột ngột giật mình, hoảng hốt nói mê sảng.
"Ta sai rồi, Triệu Hữu Kim, ta sai rồi."
"Hữu Kim, ngươi buông tha cho ta đi, ta dập đầu xin ngươi."
"Đừng tới đây, đừng giết ta."
Nương của Triệu Phú Qúy ngồi ngoài vòng cây, không ngừng lau nước mắt, khóc thắt ruột gan.
Rất nhiều thôn dân đứng vây xem.
"Triệu Hữu Kim hiển linh rồi. Phú Quý lần này chắc không sống được."
"Gã ta lúc bắt nạt cô nhi quả phụ thì cũng nên nghĩ đến kết cục này."
"Có ai nghĩ đến Triệu Hữu Kim sẽ hiển linh như thế, nghĩ lại vẫn còn thấy rợn người, sau lưng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838892/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.