Trình Loan Loan vừa mở miệng.
Ngay cả tiền công là bao nhiêu Văn thị cũng không hỏi đã đồng ý ngay.
Buổi sáng nàng xuống ruộng nhổ cỏ bón phân, buổi chiều cơ bản đều ở trong nhà làm chút việc vặt, việc nhỏ như thu cỏ lồng đèn nàng làm cũng thuận tay.
Trình Loan Loan cười nói: "Vậy một ngày ta sẽ trả hai văn tiền, được không?"
Tôn thị ở một bên nghe xong, trong mắt hiện ra một tia đắc ý, nhị tẩu mỗi ngày làm việc bù đầu, không biết tranh thủ, đại tẩu cũng chèn ép, hỗ trợ thu thập cỏ lồng đèn vậy mà chỉ cho hai văn tiền, ha ha, nàng ta tách cỏ lồng đèn một ngày cũng thu được ít nhất là mười văn tiền.
Triệu Thái Thái đưa tay kéo Trình Loan Loan sang một bên: "Con là người giàu sao, trả tiền công cái này rồi trả tiền công cái kia, con làm bao nhiêu tiền cũng không đủ."
Trình Loan Loan mở miệng nói: "Nương, sao con có thể làm mình lỗ vốn được, yên tâm, không lỗ được."
Phí hái mười cân đèn lồng là hai mươi văn tiền, tách ra là năm văn tiền, tiền công chà là hai mươi lăm văn tiền, cộng lại là năm mươi văn, nghe ra thì quả thật rất nhiều nhưng mười cân cỏ lồng đèn có thể làm được năm thùng thạch băng, đại khái là bốn trăm bát, nàng có thể thu vào tay tám chín trăm văn tiền, chút tiền công ấy chỉ là mưa bụi mà thôi.
Sức lao động giá rẻ như vậy căn bản không thể có ở xã hội hiện đại.
Nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, thay vì giấu giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838863/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.