Lý chính mở to hai mắt ra nhìn.
Ông hô một tiếng kinh ngạc, một ngày được một trăm văn tiền, công việc béo bở như thế này không phải đi đâu cũng tìm được, Huyện lệnh đại nhân thật sự hào phóng.
Nếu ông nắm chắc số tiền này, có thể lấy của mỗi người năm mươi văn tiền làm tài sản chung của thôn, đến lúc đó dùng số tiền này để làm tiền công cho đội tuần tra, tuần tra hai canh giờ được hai văn tiền, chắc chắn sẽ nhiều người tranh nhau làm.
"Huyện lệnh đại nhân, dân phụ cũng không có ý này..." Vẻ mặt Trình Loan Loan sợ hãi nói. "Vì Huyện lệnh đại nhân mà làm việc, đâu có phải để đòi tiền công, nếu một nguồn nước cũng không tìm thấy, tiền này sợ là cầm sẽ phỏng tay mất."
Khóe miệng Huyện lệnh đại nhân giật giật, tâm tư của phụ nhân này hắn hiểu được, còn không phải là ngại một trăm văn tiền quá ít sao.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Huyện lệnh gặp một người như vậy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa phụ nhân này còn nuôi được mấy hài tử không chịu thua kém, muốn lấy được nhiều lợi ích hơn cũng là việc bình thường.
Chỉ cần có thể giúp hắn đạt được chiến tích, bỏ ra số bạc này cũng không phải là chuyện gì lớn. Huyện lệnh mở miệng: "Vậy theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?"
"Nếu phát hiện được một nguồn nước thì Huyện lệnh đại nhân sẽ khen thưởng cho chúng ta, còn nếu không thể giúp Huyện lệnh đại nhân phân ưu, chúng ta cũng không có tư cách cầm số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838854/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.