Tôn Thị từ trong đám người đi ra.
1
Nàng ta vốn trông cậy vào các thẩm, các tẩu tử ở trong thôn có dị nghị, nào ngờ mọi người không nói một lời nên nàng ta chỉ có thể đứng ra làm người xấu.
Tôn thị nhìn qua, sau hai ngày nay đại tẩu mua không ít thứ trở về. Nàng ta tính sơ sơ một ngày đại tẩu ít nhất có thể kiếm được hai trăm văn tiền, mỗi hộ gia đình trong thôn mất cả tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Một ngày kiếm hai trăm văn mà chỉ cho bọn họ một cân hai văn tiền, thật là quá keo kiệt.
Tôn thị hùng hồn nói: "Đông Hoa còn nhỏ như vậy, vừa nghe đại bá mẫu cần cỏ đèn lồng là lập tức lên núi tìm. Đứa nhỏ này tìm kiếm cả một ngày mới được bốn văn tiền. Đại tẩu nhìn xem có nên tăng giá thêm một chút không?"
Tôn thị nói vậy, lập tức các phụ nhân khác đang ở trong sân liếc nhau.
Dù các nàng không nghĩ tới nâng giá nhưng nếu có thể tăng giá cũng là một chuyện tốt, người nào chê nhiều tiền cơ chứ.
Trình Loan Loan nhếch miệng cười, đứng lên đáp: "Đông Hoa đúng là còn nhỏ, còn có Tiểu Mạch, Hổ Tử cũng đều quá nhỏ. Vì mấy văn tiền lên núi quả thật không đáng, chuyện này do ta suy nghĩ không cẩn thận. Về sau việc hái cỏ lồng đèn ta giao cho Nhị Cẩu, Tam Ngưu nhà ta và Đại Vượng, Nhị Vượng. Ta cũng không cần làm phiền mọi người nữa."
Nghe xong lời này, tất cả phụ nhân có mặt ở đây đều trợn tròn mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838827/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.