Năm sáu hài tử đứng ở cửa viện.
+
Trên tay mỗi đứa đều cầm một cái làn, trong làn chính là cỏ đèn lồng đã được hái xuống.
"Mấy tiểu tử này cũng nhanh tay thật đấy." Trình Loan Loan cười nói. "Nhưng tối mai ta mới có thể tính tiền cho các cháu, có được không?"
Vương Đại Mạch gật đầu đầu tiên: "Được ạ, khi nào thẩm đưa cũng được."
Trình Loan Loan cười ha ha: "Ở đây có hai cân, vậy thẩm nợ cháu bốn văn tiền, còn có hai quả trứng gà hôm trước nữa."
Hôm trước khi đào mương, nàng đã hứa cho mấy đứa trẻ trứng gà. Tổng cộng có hơn hai mươi mấy đứa, bây giờ mới đưa cho tám đứa, còn ba ngày nữa mới có thể trả hết. Lúc này còn nợ bọn trẻ mười mấy văn tiền. Tối mai nếu không trả hết khoản tiền này thì lương tâm nàng không yên.
Liên tiếp có mấy hài tử đến. Đứa này một cân, đứa kia hai cân, chẳng mấy chốc trong sân đã chất đầy hai mươi mấy cân cỏ lồng đèn, còn nàng cũng nợ một khoản tiền lớn hơn bốn mươi văn tiền.
Lúc đầu người trông thôn còn đỏ mắt ghen tị với nương Đại Sơn buôn bán đồ ăn kiếm lời rất nhiều tiền, nhưng thấy nàng ngay cả tiền vốn cũng không có đưa thì mới biết làm ăn không dễ dàng như vậy.
Trước tiên phải ghi nợ, kiếm được tiền rồi mới có thể thanh toán. Nều đồ không bán được không những chịu lỗ mà còn nợ nần chồng chất.
Đối với tiểu nông hộ mà nói, hoàn toàn không thể chịu đựng mạo hiểm cỡ này được.
Lúc này, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838817/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.