Ở công trường có tổng cộng ba mươi sáu người thì có ba mươi người đã mua thạch băng.
Sáu người còn lại chắc là do gia cảnh thật sự rất nghèo khó, thật sự nhẫn nhịn không đến mua.
Trình Loan Loan liếc nhìn vào trong thùng, ít nhất cũng phải còn bảy tám mươi bát thạch băng, ở chỗ này chắc chắn sẽ không bán được nữa vậy nên bọn họ phải đổi chỗ bán.
1
Nàng đang suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu để bán.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu thì hào hứng ngồi ở bên cạnh đếm tiền.
Triệu Đại Sơn ngẩn người nói: "Tổng cộng là sáu mươi bốn văn tiền, nương à, một ngày có thể kiếm được nhiều như vậy sao!"
Triệu Tam Ngưu cũng không thể tin được: "Một ngày vác bao lớn cũng chỉ mới kiếm được hai mươi văn tiền, bán thạch băng có thể kiếm được tận sáu mươi bốn văn tiền, nhà chúng ta sắp trở nên giàu có rồi!"
Trình Loan Loan: "....."
Hai tiểu tử này có thể thu lại dáng vẻ chưa từng trải sự đời này lại được không? Nàng giận dữ nói: "Thạch băng thêm đường nâu tốn bốn mươi văn tiền, những cái bát và thìa sứ này tốn đến ba mươi văn tiền, còn chưa thu lại được vốn nữa mà các con vui mừng cái gì vậy?"
Gương mặt đen của Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu lập tức suy sụp.
Hai người bấm bấm đầu ngón tay tính xem còn thiếu bao nhiêu mới có thể kiếm đủ tiền, nhưng tính tới tính lui cũng không tính ra được.
Trình Loan Loan thu dọn xong đồ đạc: "Trước tiên nên ăn gì đó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838811/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.