Một ngày một đêm rồi lại nửa ngày nữa trôi qua, người làm việc kéo dài từ trên đỉnh núi xuống chân núi.
Một con mương rộng chừng nửa mét kéo dài từ giữa núi đến giữa ruộng, kéo dài ngang dọc đến các ruộng lúa của từng nhà.
Lý chính dẫn người lên núi, đầu mương cách vị trí đầu nguồn khoảng một gang bàn tay. Cái cuốc quan trọng nhất đương nhiên được giao cho lý chính của thôn Đại Hà, có một loại cảm giác nghi thức vô cùng trang nghiêm.
Lý chính nâng cái cuốc lên, mạnh mẽ đào xuống dưới cái nhìn chăm chú của hàng trăm người. Đất của nơi này rất mềm, không cần dùng quá nhiều sức đã có thể đào ra một cái hố. Dòng nước từ đó chảy ra ngoài, dọc theo kênh mương chảy xuống dưới chân núi.
Trẻ nhỏ vui mừng hoan hô, chạy theo dòng nước chảy xuống chân núi. Nhưng người nào có thể đi nhanh bằng nước chảy, chẳng mấy chốc, nước đã chảy xuống chân núi.
Vô số nông dân mong đợi trông ngóng.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, nước suối tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Giống như con rồng khổng lồ màu bạc.
Giống như hy vọng đang phun trào, cuồn cuộn đến.
Rõ ràng chỉ là mương kênh rộng nửa mét nhưng không hiểu sao lại bị phóng đại lên, nhìn như biển rộng với từng con sóng cuồn cuộn lao tới.
Đôi mắt người già trong thôn đều đỏ hoe, nước mắt run run lăn dài trên má.
"Thực sự có nước!"
"Có nước rồi!"
"Lúa được cứu rồi!"
"Sẽ không còn người chết đói nữa!"
Nước chảy vào ruộng lúa bên mương. Mảnh đất vàng khô cằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838799/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.