Ánh trăng trong sáng.
Trình Loan Loan lại nằm mơ.
Nàng mơ thấy người mình yêu thầm đời trước, người kia thân cao như ngọc, ánh mắt ôn nhu, quỳ một gối ở trước mặt nàng để cầu hôn nàng.
Trong mơ nàng như con nai vàng ngơ ngác, vui mừng bất ngờ không khống chế được.
Nàng còn chưa nhận nhẫn thì không biết bị đứa trẻ nào đạp một cái liền tỉnh giấc mất.
Một giấc mộng dài, sau khi tỉnh lại buồn bã mất mát.
Ở niên đại này, nàng đã mất đi tư cách nói chuyện yêu đương, nàng còn chưa nắm tay một nam nhân nào vậy mà phải xử lý hôn sự cho mấy đứa con trai.
Trình Loan Loan khóc thút thít ngồi dậy khỏi giường.
Bên ngoài trời đã sáng, Triệu Đại Sơn đã đi gánh thùng nước trở về đặt ở trong viện.
Trước kia buổi sáng sẽ không đi gánh nước, bởi vì người trong nhà không có thói quen súc miệng rửa mặt buổi sáng.
Mấy ngày nay, Trình Loan Loan ban hành mệnh lệnh mang tính quyết liệt, buổi sáng mỗi ngày đều phải súc miệng rửa mặt, nếu không không thể lên bàn ăn.
Ngô Tuệ Nương nấu nước, ngồi ở trong sân giặt quần áo, sau đó cầm quần áo lên phơi.
Trình Loan Loan dùng chìa khóa mở ngăn tủ đựng lương thực ra, mỗi ngày ăn ba năm cân lương thực, sau đó lại bổ sung hai cân vào, thoạt nhìn còn rất nhiều.
Lấy hơn hai cân gạo kê bỏ vào nồi nấu cháo, sau đó lấy chút củ sen ra, quấy bột mì làm ngó sen kẹp, bình thường sẽ bỏ thịt ở bên trong, đáng tiếc trong nhà không có thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838775/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.