Mặt trời mọc lên tới đường chân trời.
Xe bò dừng trên đường cái của trấn Bình An.
Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn nhảy xuống xe, đầu tiên đi tới hiệu cầm đồ.
Sắc trời còn sớm, trấn trên người đến người đi, hàng quán bên đường đông đúc, phần lớp là sạp bán đồ ăn vặt, hương thơm nức mũi.
Đi tới hiệu cầm đồ, Trình Loan Loan dừng chân một chút: "Đại Sơn, con đi mua hai cái bánh bao thịt đi."
Sau đó nàng lấy mấy văn tiền từ bên hông đưa tới.
Triệu Đại Sơn xoay người rời đi.
Trình Loan Loan cất bước vào hiệu cầm đồ, tiểu nhị đứng dậy tiếp đón.
Nàng lấy cây ngân trâm từ trong tay áo ra, tiểu nhị thẩm định chất lượng, sau đó giơ một ngón tay lên: "Một trăm văn."
Mi tâm Trình Loan Loan nhảy dựng, trượng phu nàng bỏ ra gần một lượng bạc để mua về thứ này, vậy mà chỉ có giá trị một trăm văn?
"Ngân trâm này đã rất cũ rồi, kiểu dáng cũng không đẹp, lại nói tiếp, gần đầy rất nhiều người mang trang sức đến đây cầm, đương nhiên giá cả sẽ bị xuống." Tiểu nhị có lý nói. "Vị đại thẩm này, ta cũng không ra giá sai."
Một tiếng đại thẩm, khiến Trình Loan Loan âm thầm rơi lệ.
Nàng thu lại cây ngân trâm: "Quên đi, không đáng."
Một trăm văn thật sự rất ít, chỉ với một chút tiền đồng như vậy mà đem đi cầm tín vật đính ước của nguyên chủ và trượng phu thì không đáng.
Nàng xoay người đi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/2624880/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.