"A, đây là vị gì, như thế nào ăn vào còn có ít hương trà?"
Một người sau khi cắn một miếng, liền cầm bánh gạo tới gần mũi ngửi ngửi nhìn nhìn, không chỉ ăn có vị trà, cũng ngửi được hương trà nồng đậm.
Một người khác cũng cầm bánh trong tay ra: "Cái tôi ăn còn có hương hoa nữa, anh nhìn nhân này có màu đỏ chói."
"Anh Đặng à, phúc lợi trung thu lần này chọn không tệ, mùi vị này còn thật sự rất tốt, khẳng định mọi người thích."
Từng người nếm bánh trong tay mình, đều hết lời khen ngợi với lựa chọn lần này của Đặng Hướng Văn.
Vốn dĩ trong nhà máy có nhà ăn nhân viên, còn muốn mua bánh trung thu từ bên ngoài, trong lòng mọi người đều ít nhiều có nghi ngờ, đặt ở trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng giờ nếm thử hương vị bánh gạo này, trong chớp mắt mọi người phản chiến, bắt đầu cảm thấy quyết định này của Đặng Hướng Văn làm rất tốt.
Nghe được mọi người thay nhau khen ngợi, trên mặt Đặng Hướng Văn cũng đầy ý cười: "Mọi người thích là được."
Biết Đặng Hướng Văn và nhóm Hoắc Nhung có chuyện cần nói, mọi người cũng không kéo dài thời gian của bọn họ, nói vài câu rồi đi, trước khi đi có mấy người hỏi địa chỉ của nhóm Đảng Thành Quân, dự định có thời gian, bản thân tới chỗ bọn họ mua ít bánh gạo.
Bên Đặng Hướng Văn còn có việc, cũng không nán lại lâu với mấy người Hoắc Nhung, liền mang bọn họ tới phòng tài vụ nhà máy tìm kế toán trả tiền cho bọn họ trước, sau đó tiễn người tới cổng.
"Hôm nào đó các cô tới nhà tôi chơi đi, mẹ tôi còn nhớ tới cô đấy, thúc giục tôi mấy lần."
Đặng Hướng Văn người trước là giám đốc nhà máy, người sau chỉ là một đứa con hiếu thuận, bà cụ Đặng được Hoắc Nhung cứu mạng, luôn nhớ ơn cô, cực kì yêu thích người ta, nhắc nhiều lần để con trai mời người tới nhà chơi.
Nhưng Đặng Hướng Văn với người ta không thân cũng chẳng quen, cũng không dễ mở miệng, lúc này bắt được cơ hội liền nói ra lời.
Thấy Hoắc Nhung đồng ý, anh ta mới quay đầu vào nhà máy.
Nhà máy quốc doanh tóm lại rất hào phóng, 2000 cái bánh gạo này trừ đi chi phí, trong chốc lát Hoắc Nhung kiếm được mấy trăm đồng.
Lưu Quế Hương đâu có thể nghĩ tới bọn họ bận rộn 4 ngày liền có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền như vậy, phải biết rằng trước đó bọn họ ở nông thôn, quanh năm suốt tháng lao động vất vả, cũng chỉ có lúc thu hoạch rất tốt cả nhà cùng nhau tính toán, chỉ có thể kiếm được 2, 300 đồng mà thôi.
Hoắc Nhung đếm kĩ tiền, sau đó lấy ra một nửa nhét vào tay Lưu Quế Hương.
Lưu Quế Hương nhìn cô hỏi: "Cho mẹ tiền làm gì?"
Hoắc Nhung trả lời: "Mẹ, Thành Quân nói rồi, đây là chia cho mẹ và cha."
Lưu Quế Hương vừa nghe lập tức rụt tay về, nói không cần. Ở trong lòng bà, cho dù là mấy đứa con trong nhà ai cần giúp đỡ cũng là điều nên làm, đâu có đạo lí còn đòi tiền.
"Chia cái gì mà chia, mẹ có tiền tiêu, không cần, con mau cầm về đi."
Hoắc Nhung liền biết mẹ mình sẽ nói như vậy, kéo tay bà, mạnh mẽ nhét tiền vào tay bà: "Tiền này mẹ cầm trước đi, nếu không nỡ tiêu, tích cóp cũng được, trong tay bọn con đều có tiền, đợi ngày nào đó không có tiền nữa, con lại nói với mẹ, mẹ thấy được không?"
Cô nói vậy cuối cùng Lưu Quế Hương cũng có chút dao động, bà là người đi qua cực khổ, có thói quen đi một bước tính trăm bước, tuy giờ các con đều có thể kiếm tiền, nhưng không bảo đảm ngày nào đó lúc thật sự cần dùng tiền, bà giúp bọn chúng tích cóp trước, đợi tới lúc các con cần dùng lại lấy ra là được.
Lưu Quế Hương nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nhận tiền.
"Vậy được, mẹ nhận trước, chờ khi các con có cần, mẹ lại lấy ra."
Hoàn thành đơn hàng lớn, chớp mắt chính là 15 tháng 8, bên Hoắc Nhung tính toán gọi mọi người ở cùng một chỗ, vui vẻ trải qua lễ trung thu.
Hiện tại cả nhà đều ở trong thành phố, cũng coi như đoàn tụ, Hoắc Tam Hưng nhận tiền công từ chỗ Lý Minh Sơn, vài ngày trước tới cửa hàng bán thực phẩm phụ mua 2 hộp bánh trung thu lớn, Hoắc Nhị Quân mua cho gia đình 2 con cá, nhân trời lạnh nói Lưu Quế Hương ướp muối treo lên, làm cá xông khói ăn.
Gần sát 15 tháng 8 cũng không có nhà nào làm việc, bên Đảng Thành Quân cũng ngừng làm việc, dành thời gian đưa Hoắc Nhung đi cửa hàng bách hóa một chuyến, mua một ít đồ để trong nhà ăn.
Khi về nhìn thấy trong ngõ nhỏ có một bà cụ bày hàng bán đồ, trong gió lạnh rụt cổ lại, từ xa đã thấy hai người Hoắc Nhung, dè dặt tiến lên hỏi bọn họ muốn mua trứng vịt muối không.
Hoắc Nhung còn chưa nói, Đảng Thành Quân đã gật đầu đồng ý một trước.
Bà cụ vốn dĩ thấy gương mặt anh nghiêm túc, có hơi sợ anh, nói chuyện đều nói với Hoắc Nhung, không nghĩ tới anh lại dễ nói chuyện như vậy, không nói hai lời đã đồng ý, lập tức cười nếp nhăn trên mặt sâu thêm chút, nói: "Trứng vịt này đều là vịt nhà ta đẻ, đều mới muối, hai người cứ yên tâm ăn."
Hoắc Nhung thấy trong rổ của bà còn mười mấy quả trứng vịt, suy nghĩ dứt khoát mua hết, cái này càng làm bà cụ vui vẻ không khép được miệng, từ trong ngực lấy ra một cái túi lưới bện từ dây, bỏ tất cả trứng vịt muối vào đó, đưa tới tay Hoắc Nhung.
Đảng Thành Quân lấy tiền lẻ trong túi ra, khi đưa cho bà lão còn nói thêm: "Trời lạnh, bà mau về nhà đi."
Bà lão nghe xong sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt: "A, giờ về liền, giờ về liền."
Nói xong thu dọn rổ, vẫy tay với hai người rồi đi.
Đợi người đi xa rồi, Hoắc Nhung mới nhìn Đảng Thành Quân cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà, xem thử túi trứng vịt muối này nên ăn thế nào."
Hai người về tới nhà, Lưu Quế Hương thấy trong tay con gái xách trứng vịt, nói: "Hôm qua mẹ mới mua không ít trứng gà đấy thôi, sao hôm nay lại mua nhiều như vậy?"
Hoắc Nhung đưa túi trứng vịt muối cho bà: "Đây là một bà lão trên đường bán, nghĩ nhà chúng ta ăn không nhiều, liền mua hết."
Lúc ở trong thôn, bản thân Lưu Quế Hương có nuôi gà, đẻ trứng không nỡ ăn lại sợ hỏng liền làm trứng gà muối, khi bận rộn không có thời gian nấu cơm lại muốn cải thiện bữa ăn lấy nó ra làm thức ăn, dù sao cũng là trứng gà, cũng coi như một món ăn mặn.
"Vậy cũng được, mẹ xách tới phòng bếp đi, giữ lại buổi sáng nấu cháo ăn cùng."
Hoắc Nhung không muốn chỉ ăn cháo, cô ngẩng đầu nhìn Đảng Thành Quân nói: "Em muốn lấy nó làm bánh trung thu ăn."
Cái này ngược lại làm Lưu Quế Hương không hiểu: "Trứng vịt muối làm bánh trung thu ăn thế nào?"
Thực ra cô muốn ăn bánh xốp lòng đỏ trứng(1),nhưng cô không có cách nói thẳng với người trong nhà, liền suy nghĩ quanh co lòng vòng nói cách khác: "Trước đó con ở trong sách xem qua, nói là lòng đỏ trứng vịt muối có thể bao trong bánh nướng xốp, nướng xong giòn vỡ từng mảnh nhỏ, rất ngon."
Lưu Quế Hương nghe cô miêu tả hấp dẫn, có chút động tâm, nhưng nghe cô nói nó được nướng thành, lại chết tâm.
"Bánh nướng xốp là cái gì? Hơn nữa nhà ta không có đồ có thể nướng thứ con nói đâu?"
Hoắc Nhung suy nghĩ cũng đúng, bánh nướng xốp cô hiểu chút ít, nhưng hiện tại không có lò nướng, cũng thực sự làm không được bánh xốp lòng đỏ trứng cô muốn ăn.
Hoắc Nhung có chút chán nản trong lòng, thở dài đang muốn từ bỏ lại nghe Đảng Thành Quân nói: "Nói cho anh xem cái bánh trung thu em thấy làm thế nào, anh thử xem."
Đảng Thành Quân biết bánh nướng xốp, lại chưa nghe qua bánh trung thu dùng lòng đỏ trứng muối làm mà Hoắc Nhung nói kia, nhưng vừa rồi cô nói, trong mắt đều tỏa sáng, anh thật sự không muốn nhìn dáng vẻ thất vọng của cô.
Tuy Hoắc Nhung vô cùng muốn ăn, nhưng mẹ cô nói đúng, cái khác đều dễ giải quyết, nhưng việc không có lò nướng không giải quyết được, cô cũng không muốn nói ra để Đảng Thành Quân khó xử: "Hay là quên đi, mẹ nói đúng, chúng ta không có đồ nướng, làm không được."
Đảng Thành Quân đã hạ quyết tâm: "Không sao, anh có cách."
Đôi mắt Hoắc Nhung lại sáng lên.
Mắt thấy Đảng Thành Quân thật sự nghiêm túc muốn đi làm cái bánh trung thu lòng đỏ trứng muối gì đó cho con gái, trong lòng Lưu Quế Hương có phần bất lực lắc lắc đầu, con rể này của bà quả thực còn muốn nuông chiều con gái mình hơn cả cha mẹ ruột, muốn ngôi sao không đưa mặt trăng, đây lại không phải cửa hàng điểm tâm, tìm chỗ nướng ở đâu đây?
Kết quả không nghĩ tới chiều hôm sau, bà vừa từ bên Tống Yến Lan trở về, liền phát hiện trong sân có nhiều thứ, Đảng Thành Quân còn thật sự làm ra cái thứ để nướng mà Hoắc Nhung nói kia.
"A, đây là làm gì thế?"
Vốn dĩ Tống Yến Lan qua đây cùng Lưu Quế Hương chuẩn bị đồ muốn ăn cho cả nhà vào ngày mai 15 tháng 8, kết quả vừa vào cửa liền bị thứ trong sân thu hút, đi xung quanh nhìn mấy vòng, cũng không phát hiện đây là cái gì.
Cách xa nhìn giống như bếp bằng đất, nhưng bên trên không để nồi, mà là một mâm sắt lớn đáy bằng, bên cạnh còn để một cái nắp phẳng giống như vậy, cũng không biết để làm gì.
Lưu Quế Hương còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Hoắc Tam Hưng bê chậu nước từ phòng bếp đi ra.
Vừa rửa tay vừa trả lời: "Đây là lò nướng Đảng Thành Quân làm cho Tiểu Dung, nói là có thể nướng bánh trung thu vị lòng đỏ trứng vịt muối gì ấy, hai người đang làm trong nhà đó, làm xong ngày mai chỉnh sửa xong có thể nếm thử."
Tống Yến Lan nghe thấy bản chất: "Trứng vịt muối còn có thể làm bánh trung thu? Vẫn là lần đầu chị nghe nói đấy, mau làm cho chị xem xem."
Nói xong cùng Lưu Quế Hương vào phòng bếp, thấy Đảng Thành Quân đang nhào bột trên thớt, Hoắc Nhung cũng ưỡn bụng giúp đỡ ở một bên.
Nói là giúp đỡ, thực ra Hoắc Nhung không làm việc chính thức nào, chính là hỗ trợ làm người giúp việc, thấy Tống Yến Lan tiến vào liền chào hỏi với chị.
Tống Yến Lan tới muộn rồi, Đảng Thành Quân đã làm xong tất cả phôi bánh, chỉ đợi bỏ lên nồi nướng, cô cái gì cũng chưa thấy.
Nhưng cái này cũng không làm mất hứng thú của cô với bánh trung thu lòng đỏ trứng muối, vẫn luôn đi phía sau Đảng Thành Quân, cho đến khi anh đem bánh bỏ vào nồi ở ngoài sân.
Tống Yến Lan thấy Đảng Thành Quân xúc một xẻng than đỏ rực từ lòng bếp bên cạnh, bỏ ở dưới đáy nồi, nhấc cái nắp bằng phẳng đậy lên, lại xúc hai xẻng than đỏ lên trên nắp, sau đó liền bỏ đấy không quan tâm.
"Cái này có thể chín sao?"
Kỳ thực trong lòng Hoắc Nhung cũng không chắc, cô từng ăn không ít bánh ngọt làm ra từ lò nướng, loại trạng thái sơ cấp này, cũng là lần đầu cô thấy.
Đảng Thành Quân đã tính trước mọi việc: "Yên tâm, khẳng định có thể chín."
Hoắc Nhung thấy anh chắc chắn như thế, cũng dần dần yên tâm, nhưng ngoại trừ cô, những người khác đều nửa tin nửa ngờ.
Bánh trung thu lòng đỏ trứng muối này ngon hay không thì chưa nói, thứ kì quái làm bánh trung thu này bọn họ cũng thấy lần đầu nha.
Nhưng đợi hơn hai mươi phút, mọi người liền không nghi ngờ như vậy nữa, bởi vì cái nắp nồi dẹp kia căn bản không ngăn được mùi thơm mãnh liệt tràn ra ngoài, trong mùi thơm ngọt mang theo mùi mặn, đã nhanh chóng tràn ngập khắp sân.
Lúc đầu Hoắc Tam Hưng còn không tin lòng đỏ trứng muối làm bánh trung thu sẽ ăn ngon, kết quả cuối cùng nước miếng chảy đầy trông coi ở bên cạnh không muốn động đây.
Đảng Thành Quân nói thời gian gần được rồi, khi có thể mở nắp động tác của anh nhanh nhất, tìm đồ đem nắp nồi nhấc lên, cẩn thận di chuyển sang một bên.
Mấy người tiến lên nhìn, trong nồi mười mấy cái bánh nhỏ chắc nịch căng tròn lớp vỏ được nướng vàng óng, từng lớp bánh xốp vô cùng rõ ràng, mùi thơm ngọt xông thẳng vào mũi, quả thực khỏi cần nói thơm tới mức nào.
Ngay cả Hoắc Nhung cũng chưa nghĩ tới, bánh lòng đỏ trứng muối này vậy mà có thể thành công như thế.
Đây chính là thứ Đảng Thành Quân chưa từng làm qua đó, anh cũng có thiên phúc quá đi.
Hoắc Nhung thèm tới nỗi chảy nước miếng, Đảng Thành Quân từ trong nồi lấy ra hai cái, cầm dao cắt ra, mỗi người một nửa.
Hoắc Tam Hưng vừa nhận bánh xốp liền đổi tay, một miếng nho nhỏ này anh có thể nuốt bằng một ngụm, lại không nỡ ăn hết, cắn một miếng trước nếm thử hương vị.
Bên ngoài lòng đỏ trứng muối dựa theo Hoắc Nhung miêu tả bọc một tầng đậu đỏ nghiền ngọt ngào, bánh vừa ra nồi quả thực cực kì dễ vỡ, hơi chạm một chút liền vỡ vụn, nếm một miếng lại giống như tuyết, vào miệng là tan, chỉ còn một mùi thơm ngọt béo ngậy, hỗn hợp đậu nghiền và lòng đỏ trứng muối, mặn ngọt đan xen, người ăn ngon tinh thần phấn khởi.
"Thật là ngon, ngon hơn bánh trung thu cửa hàng bách hóa bán!" Tống Yến Lan thán phục nói.
Lưu Quế Hương chép chép miệng, nói: "Ngon thì ngon, chỉ là đắt, trong một miếng nho nhỏ này là nửa lòng đỏ trứng vịt đấy."
Hoắc Nhung lại ôm cánh tay bà nói: "Ngon là được, không phải mỗi ngày chúng ta đều ăn, đây không phải ăn tết sao."
Lưu Quế Hương nghe vậy cười lên: "Con gái nói đúng, cũng không phải ngày nào cũng ăn, mẹ không đau lòng."
Mọi người nghe thế đều cười.
Đợi mọi người ăn hết trong tay, Lưu Quế Hương sau khi lấy một cái ngoài định mức cho Hoắc Nhung liền thu hết chỗ còn lại, tính toán giữ lại tối mai mọi người cùng ăn cơm đoàn viên lại lấy ra.
Bánh xốp lòng đỏ trứng Hoắc Nhung tâm niệm đã làm xong, bên Lưu Quế Hương mới chính thức chuẩn bị những món mọi người muốn ăn trong bữa cơm đoàn viên ngày mai.
Hôm sau Hoắc Nhất Minh sớm tan làm, cùng vợ mỗi người lái một chiếc xe đạp chở Hoắc Gia Nhiên và Hoắc Gia Hâm tới. Sáng sớm Hoắc Nhị quân đã bày xong bàn ghế, bưng những món đã làm xong trước lên bàn. Hoắc Gia Hâm ôm đũa, đôi chân ngắn nhỏ bước vào nhà dưới sự chỉ huy của Hoắc Gia Nhiên bày từng đôi đũa. Hoắc Tam Hưng từ bên ngoài xách về hai bình rượu, tùy tiện đặt trên bàn. Đảng Thành Quân ở phòng bếp bận rộn làm hai món cuối cùng, Tống Yến Lan và Lưu Quế Hương ở bên cạnh làm trợ thủ cho anh.
Đợi hai đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, Hoắc Nhung bưng một đĩa bánh trung thu và bánh lòng đỏ trứng muối đã cắt xong cùng đồ ăn nóng hổi lên, gọi Hoắc Đại Thành đang chẻ củi bên ngoài vào nhà, bữa cơm đoàn viên 15 tháng 8 của cả nhà chính thức bắt đầu.
蛋黄酥: bánh xốp lòng đỏ trứng
"Xuyên không tôi trở thành quản lí vàng trong làng showbiz", tại monkeyd, mọi người ghé đọc nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]